Tem vừa tròn 6 tuổi, và sắp đi học lớp một. Hôm nay, Tem phải đối mặt với một thách thức là thay răng. Thấy răng lung lay, Tem hoảng quá, khóc váng lên. Mẹ cũng cuống quýt vì thấy Tem thay liền một lúc 2 chiếc răng, và cái răng mới đã nhu nhú lên một chút rồi. Không thể chần chừ, mẹ đưa Tem đi bác sĩ.be-thay-rang.JPG
Tem sợ bác sĩ lắm! Cứ nghe thấy 2 từ ấy là cu cậu hét ầm lên, tìm mọi cách chống cự để không phải đi khám. Thế nhưng lần này, Tem buộc phải nghe lời, vì mẹ nói rằng nếu nhổ răng chậm, răng mới đùn ra ngoài sẽ rất… xấu trai!
Nhổ răng hóa ra cũng không phức tạp gì lắm! Bác sĩ đã phun một ít thuốc tê nên Tem chỉ kịp kêu “Ái” lên một tiếng thì mọi chuyện đã đâu vào đó. Tem chỉ sợ vì có nhiều máu chảy ra, nên cu cậu nhắm tịt mắt rồi làm nũng mẹ chút thôi. Và hành trình nhổ răng đã xong xuôi, bác sĩ còn cười thật tươi và cho Tem xem 2 chiếc răng vừa mới được nhổ ra nữa.
Nhưng về nhà, Tem mới thấy đau vì thuốc tê đã tan hết. Bác sĩ dặn là phải về nhà xúc miệng nước muối ngay để răng không bị nhiễm trùng. Vì đau (với lại ở nhà có bà ngoại, dì Thảo, bác Liên hàng xóm) nên Tem khóc to hơn. Chuyện, đây là lần đầu tiên trong đời Tem đi nhổ răng mà lại! Tem thay răng tức là Tem đang sắp được làm người lớn đấy! Ở lớp của Tem, không biết có bạn nào sắp được làm người lớn giống Tem chưa nhỉ?
Bà ngoại động viên, khen Tem dũng cảm, dám đi bệnh viện nhổ răng. Bà bật mí rằng mẹ của Tem, trông to khỏe thế kia mà ngày bé có dám đi bệnh viện nhổ răng đâu? Tem nghe vậy, sướng quá nên nhoẻn miệng cười, nhưng cười được một cái thì sực nhớ ra là đang… bận làm nũng nên lại tiếp tục khóc. Trời ạ, ai bảo cả nhà cứ xông vào vỗ về Tem làm gì?
Rồi bà mang ra cả khay đá viên, bắt Tem ngậm từng viên một. Điều này bình thường Tem ao ước lắm, nhưng mẹ cấm tiệt vì sợ Tem viêm họng. Bà bảo với Tem là khi nhổ răng xong, mình cần ngậm đá để nhanh cầm máu. Thế nên Tem nghiễm nhiên được làm điều mình thích mà chẳng phải trốn mẹ tí nào.
Dì Thảo nói thêm: “Dì khâm phục Tem lắm rồi, những người đi nhổ răng xứng đáng được mút kem vì thiếu răng là không ăn được gì cả”. Tem ngưng khóc, hớn hở: “Nhổ răng là không ăn được cơm, dì Thảo nhỉ?”. Biết là lỡ lời nên dì Thảo chống chế: “Chỉ hôm nay Tem không cần phải ăn cơm mà phải húp cháo thôi. Nhưng đến mai, răng hết đau thì mọi thứ lại diễn ra bình thường. Tem nhai cơm bằng răng hàm cơ mà!”. Tem lại lý luận: “Nhưng nếu không ăn cơm thì con vẫn mút kem được. Kem lạnh giống đá nên có thể cầm máu, mà lại chẳng phải nhai như cơm”. Tem vừa nói vừa cười giòn tan, cứ y như vụ việc đau răng chưa từng diễn ra và những giọt nước mắt chưa từng rơi vậy.
Mẹ Tem thở phào, không thể ngờ được là cơn đau của Tem bỗng chốc lại có thể “giải quyết” chóng vánh đến như thế.
Giờ thì Tem rất hứng chí với chuyện răng lợi. Cu cậu tuyên bố hùng hồn là không sợ đau, không sợ nhổ răng, không sợ nhìn thấy máu. Với Tem lúc này, thay răng là “chuyện nhỏ như con thỏ”. Tem đang chờ đợi ngày chiếc răng khác lung lay để được trở thành anh hùng, được công khai ngậm những viên đá mát lạnh, được mút kem, được nghỉ ăn cơm và nhất là được chờ đợi những chiếc răng mới hơn, đẹp hơn ra đời!
Phương Linh