Trong một nông trại ở miền quê, vịt mẹ và gà mẹ sống với nhau rất thân thiết.
Một hôm, thím vịt bận đi chợ xa nên đem đàn con đến gửi nhà bác gà mái mẹ. Gà mẹ gọi gà con ra chơi với các chú vịt con. Và thế là gà con xin phép mẹ dẫn vịt con ra vườn chơi và tìm giun để ăn. Gà con nhanh nhẹn đi trước. Vịt con lạch bạch theo sau.
Thấy vịt con chậm chạp, gà con tỏ ra không thích lắm. Khi ra tới vườn, gà con lấy 2 chân bới đất tìm giun. Ngón chân của vịt có màng không bới đất được, thế là vịt con cứ lạch bạch khiến đất bị nén xuống, gà con không tài nào tìm giun được. Gà con tức tối nói với vịt con:
- Bạn chẳng biết bới gì cả, bạn đi chỗ khác chơi để tôi bới một mình vậy.
Vịt con thấy gà con cáu với mình nên buồn lắm, bỏ ra ao tìm tép ăn. Một con cáo mắt xanh, đuôi dài nấp trong bụi rậm, thấy gà con đi tìm mồi một mình định nhảy ra vồ. Gà con sợ quá, vội ba chân bốn cẳng chạy ra bờ ao. Gà con vừa chạy vừa kêu: “Cứu với, cứu với…”. Vịt con đang lặn ngụp tìm tép, nghe tiếng bạn gọi vội lướt nhanh vào bờ kịp cõng bạn ra xa. Khi cáo tới bờ thì đã thấy gà con và vịt con đang ở giữa ao sâu. Chờ mãi không được, cáo liền bỏ đi.
Nhờ vịt có đôi chân như mái chèo bơi rất nhanh mà gà con thoát chết… Lúc này, gà con mới thấy việc mình đuổi vịt con là không tốt, và xin lỗi bạn. Vịt con không giận mà còn mò tép cho gà con ăn.
Từ đấy, mỗi khi vịt con đến chơi, gà con mừng tíu tít đi tìm giun cho vịt con ăn. Gà con nhanh nhẹn đi trước. Vịt con lạch bạch theo sau. Hai bạn gà, vịt rất quý mến nhau.
Sưu tầm