Trong một khu rừng nọ, Mèo và Chó cùng theo học tại nhà thầy giáo Gấu.
Một hôm, thầy Gấu có việc phải đi ra ngoài, thầy dặn hai trò trông nhà giúp thầy kẻo sợ Cáo trộm mất khúc giò thầy mới mua.
Hai bạn Chó và Mèo ở nhà ngồi viết bài. Chó chăm chỉ chép bài, còn Mèo thì chốc chốc lại ngó khúc giò thơm lừng và thèm lắm.
Mèo liền nghĩ cách dụ Chó ra khỏi nhà, nó liền nói: “Hồi nãy trên đường đi, tớ thấy mấy bụi nấm hương ngon lắm. Hay là bạn Chó ra hái về cho thầy đi”.
Chó nghe vậy liền đi ngay. Ở nhà, Mèo khoái chí cắt bớt một khoanh giò to tướng cho vào miệng và ăn ngấu nghiến.
Khi về, thầy Gấu thấy khúc giò ngắn bớt liền hỏi ai đã ăn vụng, nhưng cả hai đều chối phăng. Thấy thế, thầy Gấu liền bảo: “Trong khúc giò, thầy có tẩm thuốc độc nên ai lỡ ăn rồi thì nói để thầy đưa thuốc giải độc cho”.
Mèo ta hoảng quá, quỳ xuống thú thật với thầy là mình đã lỡ ăn rồi. Thầy Gấu liền nói: “Thầy chỉ giả vờ nói thế để các trò chừa tật ăn vụng chứ đâu có tẩm thuốc độc gì”.
Nghe xong, Mèo vừa xấu hổ vừa hối hận. Từ đó, Mèo nghe lời thầy Gấu, không dám ăn vụng nữa.
Sưu tầm