...Cũng vì trịnh thượng, khinh người nên anh chỉ có những nhân viên dưới quyền mà không có những người bạn đúng nghĩa. Người ta sợ anh chứ không phục, họ chỉ nể anh chứ không quý mến...
Chồng… chảnh!
Ảnh minh họa.
Nhìn lên, có lẽ chồng tôi chưa phải là xuất sắc, nhưng nếu nhìn xuống, anh vẫn hơn nhiều người về khoản thành đạt và vài điều kiện mà phần lớn cánh đàn ông thường mong đạt được trong đời. Hơn 30 tuổi, anh đã làm chủ một cơ ngơi kha khá. Và cũng từ lúc còn rất trẻ, anh đã bắt đầu làm chủ của một công ty nhỏ. Không hiểu có phải vì vậy mà anh sinh tật… chảnh? Và tôi chỉ phát hiện điểm xấu này khi đã về sống chung với anh.
Trong công việc hằng ngày, anh thường tiếp xúc với những nhân vật “VIP”, lui tới những địa điểm có gắn từ “luxury” với những khoản chi không nhỏ. Có lẽ vì vậy mà anh khó chịu khi phải cùng tôi đi dự tiệc của bạn bè ở những nhà hàng bậc trung. Lúc nhập tiệc, anh chỉ dùng món ngon, tới những món không vừa ý, anh gác đũa, mặc bạn bè tôi nhiệt tình mời. Mọi người mời cụng ly cho vui, anh chê “bia này uống nhức đầu”… Bạn bè họp mặt ở những quán cà phê vỉa hè, anh gợi ý “vào bar cho xịn”. Đi du lịch, mọi người rủ nhau ở chung phòng lớn cho vui, lại tiết kiệm chi phí, anh lẳng lặng đặt riêng một phòng VIP “cho tiện nghi”. Buổi tối, đám bạn tụ tập đánh bài, anh tự tách mình, về phòng xem phim.
Trong số bạn bè, người thân của tôi, ai thành đạt, làm ăn khấm khá thì anh tiếp chuyện niềm nở, còn những ai trông “lam lũ”, bình dân, anh lạnh nhạt, thờ ơ. Dần dần, mọi người cũng nhận ra sự phân biệt đối xử của anh. Họ cũng nhận ra sự giả tạo trong nụ cười xã giao, trong cái bắt tay lịch sự của anh. Những khi có mặt anh, giữa vợ chồng tôi và họ luôn có một khoảng cách, dù tôi luôn nỗ lực rút bớt khoảng cách ấy. Nhưng, dường như anh không hiểu điều này. Anh bảo người ta “nghèo” mà “sĩ”, lòng tự trọng của họ thì anh cho là “chảnh”. Tôi dùng lời lẽ nhẹ nhàng để phân tích cho anh hiểu, hy vọng anh thay đổi cách sống, cách suy nghĩ của mình nhưng thói tự tôn khiến anh không muốn nghe những lời góp ý.
Cũng vì trịnh thượng, khinh người nên anh chỉ có những nhân viên dưới quyền mà không có những người bạn đúng nghĩa. Người ta sợ anh chứ không phục, họ chỉ nể anh chứ không quý mến. Cho đến khi hàng loạt nhân viên làm đơn xin nghỉ, lý do là họ muốn đầu quân cho người sếp cũ trước anh, người mà họ quý mến vì tính cách hòa nhã, anh mới thực sự lao đao. Nhưng sự cao ngạo vẫn không làm cho anh rút ra bài học nào từ chuyện ấy.
Ảnh minh họa.
Tôi bắt đầu nhận ra giữa anh và tôi khác nhau nhiều quá, từ quan điểm sống đến hành vi ứng xử. Những điều mà lúc còn yêu nhau, anh luôn cố gắng dung hòa để hòa hợp với tôi thì nay, khi đã là vợ chồng, anh không ngại khẳng định cái “tôi” của mình. Nhiều lúc, tôi thấy bế tắc, tôi bắt đầu ngại nếu phải cùng anh đến những nơi gặp gỡ bạn bè. Chẳng lẽ, cuộc sống của chúng tôi sẽ tiếp tục như thế này mãi ư? Tôi phải làm gì đây? Các bạn hãy giúp tôi với!
Phương Nga