Tớ vừa đi nhậu về, kể ra so với mọi hôm thì vẫn còn “tỉnh táo tầu” chán, ấy thế mà vừa mới thò môi thơm vào má mụ thì mụ đã nhăn mặt: “Khiếp quá, đóng cái nắp cống lại đi”.
Tớ tự ái quay ra chơi với con, thầm nghĩ: “Xời, có mà dùng đã tốt, đây… chả thèm”. Hai bố con ôm nhau nhảy nhót được một lúc thì con nhỏ cứ lè nhè đòi tớ kiệu lên cổ, mà tớ thì mệt phờ. Thế là nó lăn đùng ra ăn vạ, tớ tức khí phát vào mông nó một cái (nhẹ thôi nhưng nó vẫn khóc), ấy thế mà mụ nhảy dựng lên tru tréo: “Uống rượu về đánh con thế à?”.
Tớ biết thừa, mụ ấy là nhà văn nên cái gì cũng thêm mắm thêm muối, điêu toạc mỏ. Mới lại, cả tuần nay tớ có nhiều “phi vụ” quá! Nào là thằng Huy “chó” cưới vợ, nào là thằng Tài “dê” từ Nam ra chơi, nào là họp lớp đại học, nào là đám cưới thằng Tùng “con”, hôm nay mới gặp thằng bạn từ hồi… học mẫu giáo nên tạt vào quán bia ngồi từ chiều tới giờ. Mụ ức chế mấy hôm nay nên nhân cơ hội này gây sự đây mà!
"Xời, có mà dùng đã tốt, đây… chả thèm". (Ảnh minh họa)
Sẵn có tí men trong người, tớ lẩm bẩm (không dám nói trực diện): “Làm thế thì ông dạy con thế đếch nào được?”. Ai ngờ, lúc bảo đấm lưng hộ tớ thì mụ nghễnh ngãng, lúc này sao tai mụ thính thế, mụ câng cái mặt lên: “Cái đồ nát rượu thì dạy được ai?”. Như chạm phải nọc, tớ sửng cồ lên, giơ tay dứ dứ (ai nào dám tát), lẽ ra cơm sôi thì phải nhỏ lửa, nhưng mụ cứ tinh tướng “nồi cơm điện” thách thức: “Anh muốn đánh tôi à, giỏi thì đánh đi, đồ... mất nết!”.
Á à, thách ông à? Này thì “bốp”. Ai bảo “thách nhà giầu húp tương”? Tớ tát nhẹ một cái, ấy thế mà mụ lăn vật ra giường, nằm im như chết. Con nhỏ sợ quá gào lên: “Mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ con!”. Ông bà nội từ dưới nhà nhảy xổ lên chỉ vào mặt tớ: “Thằng mất dạy, sao mày ác thế hở con?”. Tớ trợn mắt cãi: “Nó giả vờ đấy, chết được đã tốt!”. Quả nhiên, chỉ một câu đó, mụ vục dậy, gào lên ầm ĩ. Chẳng mấy chốc, cái nhà cứ như cái chợ buôn lợn. Sau một hồi khẩu chiến, mụ dắt con lên tầng ba ngủ. Càng tốt, một mình tớ một phòng chả đứa nào làm phiền!
Sau khi hạ hỏa, tớ mới nằm ngẫm nghĩ mà thấy mình hèn thật. “Quân tử động khẩu” chứ sao lại động thủ với đàn bà? Sáng hôm sau, tớ mon men đến gần mụ: “Mình ơi!…”. “Ở đây chả có đứa nào tên là mình cả!”. Mụ trợn mắt.
Hai tháng sau, mụ vẫn chưa thèm bắt nhời, mặc cho tớ có nịnh nọt thế nào. Cuối cùng, tớ cũng nhận được hồi âm của mụ là cái đơn xin ly hôn, trong đó kể rõ hành vi của tớ: “Đánh vợ là thú tính, đánh vợ trước mặt con là tội ác dã man không thể tha thứ, sau đó lại còn nguyền rủa vợ chết là mất nhân tính”. Tớ không ký đơn và xin phương án hai, mụ đồng ý với điều kiện: Ly thân, đường ai nấy đi, việc ai nấy làm, tiền ai nấy tiêu, mỗi con là chung.
Hờ, phương án này hóa ra lại hay. Mụ tưởng mình mụ ngán tớ chắc? Tớ cũng ngán mụ đến tận cổ rồi! Tuần đi nhậu có bốn năm buổi về khuya thôi mà mụ làm như cháy nhà ấy! Xã hội đầy đứa nghiện ngập hút hít còn hư hơn tớ. Trước đây, thỉnh thoảng, tớ lên mạng “chát chit” với mấy em, mụ vớ được, cũng làm ầm lên như kiểu ta vừa có bằng chứng ngoại tình. Ly thân hóa ra lại quá hay, từ giờ tớ tha hồ nhậu nhẹt về khuya mà không phải rón rén vì sợ mụ càu nhàu. Tha hồ tán tỉnh các em mà không sợ mụ nổi cơn ghen! Chả hiểu mụ khôn ngoan ở đâu mà đưa ra cái phương án… ngu thế chứ lị?
Tớ nhớ tất cả. Và tớ bật khóc. (Ảnh minh họa)
Tớ phởn chí được hai tháng, thấy thoải mái hẳn ra. Bỗng một hôm, tớ mon men lên gác ba tìm cái quần thì thấy mụ mở máy tính để đó mà đi đâu mất. Tò mò, tớ ngó thử xem thì giật thót. Mụ đang “chát chit” tâm sự với một “thằng” có vẻ rất tâm đầu ý hợp, thậm chí trong câu chuyện thì biết mụ đã hẹn hò với nó đi ăn trưa, cà phê từ bao giờ, còn cái vụ... “x y z” kia thì không biết đã làm chưa. Tự nhiên, tớ thấy sống mũi cay cay. Càng đọc, tớ càng cay bởi gã kia thực sự biết quan tâm đến mụ, thậm chí gã vẫn còn đang độc thân và hứa sẵn lòng nuôi cả con cho vợ tớ nếu mụ đồng ý bỏ chồng theo gã.
Tớ lặng lẽ về phòng nằm vắt tay lên trán suy nghĩ (việc mà lâu rồi tớ không làm). Tớ nhớ lại những ngày tháng chơi bời nhậu nhẹt của mình, nhớ lại những lúc mụ nhẹ nhàng chăm sóc mỗi khi tớ say xỉn về nhà. Tớ nhớ lại cái dáng tần tảo của mụ khi bụng to tướng mà còn vác giỏ quần áo leo lên cái cầu thang, nhớ lại mụ phải thức đêm làm thêm kiếm tiền khi tớ đi nhậu chả đưa được đồng nào cho mụ. Tớ nhớ rằng mụ luôn là một phụ nữ đẹp, thành đạt, yêu chiều chồng con. Tớ nhớ tất cả. Và tớ bật khóc.
Có điện thoại của thằng bạn thời trung học rủ ra quán “làm tí”, tớ nhắn lại cho nó: “Tao bận, không đi được, đến nhà tao chơi nhé!”. Tớ không biết có khiến mụ đừng bỏ tớ mà mang con “theo giai” hay không, nhưng tớ phải cố. Việc làm trước tiên là tớ phải viết đơn xin ly dị với “nàng tiên tửu” cái đã.
Bảo Anh