Mối tình đầu của tôi là… tài tử Hồng Kông Lưu Đức Hoa. Bạn trai học chung từ phổ thông cho đến đại học đều bị tôi liệt vào hạng “hậu bối”, chúng kháo nhau rằng tôi kênh. Nhưng mặc cho ai hò hẹn, mặc cho ai chờ đợi đón đưa nhau, trái tim tôi chỉ rung lên trước những pha gây cấn mà “người yêu” Lưu Đức Hoa của tôi đang đối đầu. Bạn bè không còn bảo tôi kênh nữa, chúng nói tôi… khùng.
Vì không vướng bận chuyện tình yêu, tôi dễ dàng lấy tấm bằng cử nhân tài chính kế toán loại ưu, kèm theo nhiều chứng chỉ vi tính, ngoại ngữ… Không đầy một tuần sau khi tốt nghiệp, tôi đã nhận được thư mời tuyển dụng.
Với một chiếc jiup xanh và một chút son hồng, tôi mỉm cười hài lòng với chính mình, tự tin bước vào văn phòng công ty. Hơi máy lạnh phả vào người cộng với mùi nước hoa làm tôi hơi ngộp. Cố hít thật sâu, tôi tự nhủ: “Cứ bình tĩnh, nếu họ không tuyển mình thì thôi, mình sẽ xin chỗ khác. Có thêm kinh nghiệm cũng tốt.” Giám đốc công ty mời tôi ngồi bằng cách khoát tay chỉ vào ghế. Tôi nhẹ nhàng đặt bộ hồ sơ cá nhân lên bàn, kéo ghế ngồi xuống một cách khoan thai. Lúc này, tôi mới có dịp nhìn kỹ người đối diện. “Trời ơi, hàm râu dê!”. Dù không có tấm bằng nào về bói toán, tôi cũng tin chắc rằng lão là một tay ba lăm có hạn. Có khi việc tuyển dụng nhân viên này chính là một hình thức săn gái của lão cũng nên. Tôi tự nhủ phải thật cảnh giác, mau chóng tháo lui an toàn. Không quan tâm gì đến thái độ của tôi, lão ta chăm chú nhìn vào tập hồ sơ, hỏi:
- Cô mới tốt nghiệp, vậy chắc là chưa có kinh nghiệm làm việc?
- Vâng.
Tôi không ngờ, lão chẳng hỏi thêm điều gì, lại đồng ý nhận tôi ngay:
- Thôi được. Mai mời cô đến làm việc .
Tôi tự nhủ râu dê thì râu dê, mình cứ vào làm thử coi lão làm gì được mình. Tôi hỏi:
- Nhưng lương bổng ra sao, thưa ông?
- Cô muốn thế nào?
- Tôi nghĩ là tôi xứng đáng được trả tám triệu đồng một tháng trong thời gian thử việc.
Lão nhìn tôi bằng đôi mắt sáng quắc:
- Được, tôi đồng ý. Mong rằng đúng như cô nói, cô sẽ xứng đáng với thù lao mà tôi trả cho cô.
Đã xấu mà còn đóng vai ác! Đúng là một con yêu râu xanh chính hiệu. Lão sẵn sàng bỏ ra mấy triệu bạc mướn một người mà chưa hề hỏi đến năng lực, trình độ. Hôm sau, tôi đến công ty làm việc, trong lòng lúc nào cũng đề phòng, chỉ cần lão giở món… dê lên là tôi sẽ cho lão biết tay. Nhưng tôi lại không thấy lão có hành động gì có thể liệt vào hạng quấy rối. Trong công việc, lão hướng dẫn tôi rất tận tình, có điều lão không mấy hài lòng với tôi về cách giao tiếp. Nhiều lần tôi cố nuốt nước mắt khi lão mắng té tát chỉ vì tôi dùng một sợi dây thun buộc tóc. Thành kiến ban đầu rất quan trọng. Tôi phải cố gắng nhiều mới xóa bỏ được nó. Do đó, tôi làm việc hết lòng. Thế rồi quá sức, tôi ốm gần một tháng. Ngày nào lão cũng đến thăm tôi với bó hoa. Tôi ái ngại bảo lão không cần quan tâm đến tôi nhiều như vậy, các nhân viên khác sẽ ganh tị. Lão nhìn tôi thật lâu:
- Em có biết là có người lo cho em lắm không?
Thật bất ngờ, tôi không nói được lời nào, mặc cho lão “thả dê”:
- Anh lo cho em từ lúc mới gặp em lần đầu. Nhưng anh biết ngoại hình của anh dễ gây ấn tượng xấu với người đối diện. Tuy nhiên, em hãy cho anh thời gian, em sẽ thấy con người anh khác hẳn với những gì em đã nghĩ.
Lão cười. Lần này, tôi thấy nụ cười của lão thật hiền và hàm râu không còn là râu dê nữa, mà lại có phần giống Lưu Đức Hoa của tôi.
Sau này, khi chúng tôi có thêm một chú nhóc, hàm râu dê của lão được con trai của tôi thừa hưởng toàn bộ. Gia đình của chúng tôi có… hai hàm râu dê, nhưng chúng tôi có tới ba trái tim vàng.
Nguyễn Thị Liên