Bé Na nhà cô Xuyến năm nay đã 8 tuổi, vậy mà vẫn bắt mẹ xúc cơm. Mẹ bé vừa chạy đi chạy lại lấy thêm thức ăn cho cả nhà, rồi dọn bàn, rửa bát, lại vừa phải xúc cho bé. “Nếu không làm thế, con bé không chịu ăn em ạ. Đã có lần, chị đi vắng, bố nó ở nhà rèn con gái bằng cách cho nhịn luôn, thế mà nó có cần đâu? Cả một tuần trời con bé chỉ gẩy đũa, húp vài miếng nước. Đến lúc mẹ về, nó sút mất 2 cân, cả người chỉ nhìn thấy 2 con mắt. Ông bà kêu ầm lên, xót cháu” - Mẹ Na phân trần vậy, khi tôi tỏ vẻ chê trách cái kiểu chiều con vô điều kiện của chị.
Nhìn sang nhà Phương Mai, cô bạn cùng cơ quan mà thèm. Bé Linh - con nhà ấy - mới có 4 tuổi, không phải là đứa to béo gì mà cho là phàm ăn, nhưng khi nào cũng ngồi một chỗ, ăn một lèo hết bữa rồi mới đứng lên đi chơi.
Ảnh minh họa.
Trong bữa cơm, Linh được ngồi ăn chung với cả nhà, trên một cái ghế kê đệm cao hơn. Phương Mai cho con ăn đủ các loại thức ăn, trên mâm của cả nhà có món gì, thì bé Linh được gắp miếng đó. Bữa ăn của Linh vì thế cũng rất đa dạng, không hôm nào giống hôm nào, nên không có hiện tượng chán ăn. Rau cũng được Linh tự gắp từ trong mâm. Mẹ chỉ can thiệp cắt nhỏ rau hơn sau khi bé đã gắp vào bát.
Phương Mai cũng không ép con phải ăn đủ theo khẩu phần, mà tùy ý bé. Có thể hôm nay Linh thích, nên bé ăn 2 bát cơm. Nhưng ngày mai, có lẽ món ăn không vừa ý, hoặc bé đã được ăn nhẹ từ chiều, thì bé chỉ cần ăn một bát. Linh cũng không bị chất đầy thức ăn vào bát như Na, mà mẹ bé chia thức ăn làm nhiều phần, trong một cái khay nhiều ngăn đầy màu sắc. Cô bé có quyền được chọn lựa các ngăn khác nhau, vừa miệng bé, mà lại không cảm thấy căng thẳng khi bị ép buộc ăn hết nhẵn mọi thứ.
Mẹ bé Linh còn một chiêu nữa, khiến cho bé hứng thú với đồ ăn và nghiêm túc với bữa ăn, đó là cho bé tham gia làm bếp. Mẹ nhờ bé nhặt rau, rồi được đong gạo để chuẩn bị nồi cơm chiều, được trộn thịt với hành và trứng để rán món trứng đúc thịt ưa thích. Rồi khi có một món mới, mà bé chưa ăn bao giờ, mẹ luôn rủ bé cùng làm và cho bé nếm thử. Khi được vào bếp cùng mẹ, Linh thích thú vô cùng. Nhìn cô bé lễ mễ bê đĩa rau muống luộc đặt lên bàn ăn đã được bày biện, tôi đã nhận thấy vẻ háo hức và sẵn sàng với bữa ăn của bé.
Tôi đã đúc kết các mẹo của mẹ Phương Mai để phổ biến cho mẹ Xuyến học tập. Là người không bảo thủ, Xuyến đã thử nghiệm ngay. Sau một tuần thay đổi chiến thuật, cả nhà Xuyến tươi lên trông thấy. Bởi Na đã tiến bộ hơn nhiều. Được tự tay sắp đồ ăn vào những cái bát xinh xinh trong mâm riêng của mình, bé vui thích và hăng hái hơn. Lại không bị o ép ăn bằng được hai bát, mà do bé tự quyết định, nên cô nàng tự giác xúc cơm nhiều hơn dự kiến của mẹ. Bé còn biết dọn dẹp bát đũa cho cả nhà sau khi ăn xong nữa, vì mẹ bé đã tuyên bố: Con gái mẹ đã lớn, biết chăm lo cho gia đình. Được khen, cô nàng 8 tuổi tự hào lắm, nên cố gắng ăn nhanh để có thể thực thi được trách nhiệm của “người lớn”.
Nguyệt Anh