Giống như một số bạn nhỏ khác, Hiếu rất thích la hét. Hôm vừa rồi đi hát Karaoke cùng với gia đình, Hiếu cứ nằng nặc giật mic của mọi người rồi hét váng lên. Lúc mẹ Hiếu bảo “Con thích hát bài gì để mẹ ghi bài chứ không được giật mic hét lên như thế” thì Hiếu lại không chịu. Cậu bé không thích dùng mic để hát bài của mình mà chỉ thích dùng mic để cười lớn và hét to lên mà thôi.
Ảnh minh họa.
Mẹ Hiếu luôn bảo rằng Hiếu chẳng lớn lên được tẹo nào vì cậu ấy hét hò nhiều quá, nhiều tới nỗi ăn được bao nhiêu thì thức ăn phải tiêu hao cho cái việc la hét của cậu ấy bấy nhiêu mà không thể tích tụ lại ở trong cơ thể. Có những lúc ông bà đang ngủ trưa, Hiếu lại hứng chí hét lên khiến ông bà thức giấc. Người lớn nói mãi mà Hiếu chẳng chịu nghe, không làm sao mà bỏ được cái tật thích la hét của mình.
Nhà có giỗ, người lớn bận bịu bao nhiêu là việc nên Hiếu cứ phải tha thẩn một mình. Có lúc, cậu đòi mẹ lấy cho cốc nước, lúc lại đòi mẹ dắt ra ngoài phố mua kẹo. Nhưng mẹ không thể đáp ứng được những yêu cầu của Hiếu nên Hiếu phụng phịu, dậm chân dậm tay rồi cứ thế hét váng lên. Người này đi qua, người kia đi lại, nói mãi mà Hiếu chẳng chịu ngưng hét. Lúc không còn hét được nữa thì Hiếu khóc òa lên, vậy là mẹ phải bỏ dở cả việc đang làm để vào “xử lý” Hiếu. Nhân cơ hội ấy, Hiếu lại tiếp tục hét to hơn: “Mẹ không yêu con. Con đang chết khát mà mẹ chẳng thèm lấy nước lọc cho con uống…”.
Ngay tối hôm ấy, Hiếu bị viêm họng vì cả ngày la hét nhiều quá. Mẹ phải cho cậu xúc miệng nước muối, uống nước ấm rồi ngậm bạc hà vài ngày mới đỡ. Mấy hôm liền chẳng nói được gì, Hiếu đâm ra buồn thiu. Nhân cơ hội đó, mẹ mới tranh thủ giải thích cho Hiếu về hậu quả của việc thường xuyên thích la hét. Nó chẳng có lợi lộc gì cả, chỉ làm cho những người xung quanh khó chịu và gây hại cho chính mình mà thôi, mà hậu quả nhìn thấy trước mắt là Hiếu đã không thể nói được gì trong vòng 3 ngày trời.
Thực ra, trẻ con la hét cũng là điều bình thường vì nhiều bé khá hiếu động. Nhưng nếu bé thích la hét ở khắp mọi nơi, bất kể thời gian, không gian lại là điều đáng bàn. Một em bé ngoan phải là một bé biết giữ thái độ điềm tĩnh, không gây ra sự ồn ào, làm phiền người lớn bằng những âm thanh la hét của mình.
Giờ thì Hiếu biết lỗi rồi. Chắc là từ nay cậu bé sẽ hạn chế hét hò bởi cậu không hề muốn ngồi lặng lẽ trong một vài ngày chỉ vì cái họng quá đau rát, khó chịu.
Phương Linh