Mẹ thấy trong lời của bác ấy sự trách móc. Một là có vẻ như mẹ rất lười và đổ việc cho con. Hai là mẹ keo kiệt, có tiền mà vẫn bắt con làm việc. Mẹ không đáp lại bác ấy mà chỉ cười. Vì mẹ tin chẳng bao giờ con nghĩ về mẹ như thế. Đúng không con gái yêu của mẹ?
Niềm tin của mẹ hoàn toàn có cơ sở bởi ngay từ khi con mới học lớp một, ba thì bận công tác vắng nhà thường xuyên, tối tối con đã gắng ăn rất nhanh và tự giác ngồi vào bàn học, không cần mẹ nhắc nhở. Con tự chuẩn bị tất cả những thứ cần thiết của mình khi đi học như đồ dùng học tập, giày dép, ô che mưa nắng… Mỗi khi học bài xong, con còn tình nguyện xuống nằm cạnh em, trông em Bon cho mẹ dọn dẹp cả núi công việc ùn lại của cả một ngày. Con “nổi tiếng” ngoan từ bé. Không phải mẹ ỷ lại vào cái ngoan đó của con mà bao biện cho mình. Nhưng con đã tỏ ra là một cô bé khá tự lập. Chéc của mẹ không chỉ tự đi bộ sang Cung thiếu nhi học vẽ vào các buổi chiều khi mới 7 tuổi mà còn rẽ vào đón em từ lớp về cho mẹ. Con biết lấy sữa cho em uống, bật ti vi cho em ngồi xem và dỗ em rất khéo khi em khóc. Con biết dạy em bỏ vỏ sữa vào thùng rác, tự mặc quần áo khi đi ra ngoài. Lúc mẹ không có nhà, con còn bày cách cho em chơi một mình để thu quần áo giúp mẹ. Lớn thêm chút nữa, con còn biết rẽ qua chợ mua thực phẩm cho bữa chiều của mấy mẹ con, biết dắt em ra hiệu cắt tóc…
Mẹ cũng biết con càng được khen bao nhiêu thì những lời phê phán mẹ càng nhiều bấy nhiêu. Người ta sẽ bảo mẹ dạy con kiểu Tây, vô cảm như… Tây. Nhưng, nếu không như vậy, lần mẹ bị ốm phải vào viện đột xuất ấy, các con sẽ cuống quýt thế nào? Mẹ rất hãnh diện và hạnh phúc vì con gái của mẹ tự lập và chững chạc hơn rất nhiều bạn cùng trang lứa. Trong khi con tự làm được khá nhiều việc thì bạn bè con vẫn được cha mẹ chăm bẵm như thể các bạn ấy còn bé lắm. Con chắc chắn không thấy vất vả vì những điều đó đúng không? Bởi vì mẹ đọc được tất cả tình yêu con dành cho ba mẹ và em Bon từ những việc làm ấy.
Mẹ rất thích cảm giác được dắt xe máy đi theo hai chị em mỗi khi đi làm về mà các con không để ý. Con sẽ che cái ô bé tí tẹo cho Bon, dắt em lũn cũn đi trên vỉa hè. Thi thoảng, con dừng lại chỉ cho em mấy con số trên các biển quảng cáo. Mẹ đoán, có lẽ lúc ấy con đang dạy em đọc. Mỗi lần như thế, con lại ghé xuống má Bon thơm lấy thơm để rồi tiếng Bon cười khanh khách làm mẹ cứ muốn chạy lại mà ôm chặt các con vào lòng.
Có thể, mẹ con mình sẽ hơi vất vả một chút, nhưng làm việc cũng là một hạnh phúc. Mẹ sẽ không thể bên các con suốt cuộc đời. Vì thế, con yêu, những gì mẹ để con tự lập hôm nay chính là vì mẹ yêu con đấy. Ba mẹ rất hãnh diện về con!
Nhị Hà