Chả là hôm qua Bin và Tý hẹn với nhau, Tý sẽ đến trường và cùng Bin học nhóm. Dù thứ bảy là một ngày ngủ nướng, nhưng Bin vẫn cố gắng dậy sớm và nhờ bố chở tới trường. Bin đến đúng giờ và “dài cổ” chờ, chẳng thấy tăm hơi Tý đâu, cũng không có điện thoại để liên lạc.
Bin bắt đầu bồn chồn ngóng ngóng. Đi ra đi vào, nhấp nhỏm ngồi không yên. Bin vừa ghét Tý, đã hẹn mà không tới đúng giờ. Vừa thấy lo lo không biết có chuyện gì đã xẩy ra với Tý. Rồi Bin sợ không làm bài chung thì không có điểm, mà điểm số với Bin lại quan trọng vô cùng. Một mình Bin có thể làm hết bài, nhưng những dụng cụ cần để làm bài thì Tý lại giữ. Bin chờ đợi, Bin thấy sốt ruột, rồi càu nhàu một mình. Thậm chí Bin ân hận là đã chọn Tý làm “đôi bạn học tập”.
Chờ đợi mãi tới hai tiếng sau mới nghe tiếng lạch cạch, Tý thò cổ vào, tóc rối như “tổ quạ”, mặt ngái ngủ, ôm khệ nệ mấy dụng cụ được giao. Bin muốn túm cổ áo bạn đánh một trận cho bõ tức buổi sáng đợi chờ. Nhưng Tý nhí nhí xin lỗi, nên thôi đành tha lỗi.
Bây giờ Bin mới hiểu, thời gian đợi chờ nặng nề như thế nào. Bin đã biết trễ hẹn với người khác thật là có lỗi. Tâm trạng ngồi chờ như ngồi trên đống lửa, nó bồn chồn, sốt ruột khó chịu quá trời. Vậy mà có lúc Bin đã từng để mọi người chờ. Có cả lúc ăn cơm, có cả lúc mọi người chờ Bin tắm. Nhưng có lẽ khó chịu nhất vẫn là khi Bin lỡ hẹn. Cứ hứa với bạn dài dài rồi ngủ quên luôn. Có những lúc Bin hẹn các bạn đi bơi, Bin ngủ nướng và các bạn cũng chờ “dài cổ”.
Có lẽ nhờ có Tý trễ hẹn hôm nay mà Bin đã hiểu, đã hứa là phải làm, đã hẹn là phải đến đúng giờ. Vì tính hay quên nên cần phải đặt đồng hồ. Trong điện thoại mẹ có cả chức năng cài lịch công việc, Bin bây giờ mới biết vì sao phải dùng nó. Từ trước tới giờ, Bin chỉ mượn chơi game, và thỉnh thoảng lôi ra chụp ảnh. Còn có cách là phải viết vào giấy và dán lên tường ghi nhớ. Ngày giờ nào quan trọng được lấy bút đỏ tô lên. Bin lôi cuốn lịch mẹ mua cho vẫn bị Bin vứt lăn lóc trong phòng. Bin cẩn thận ghi vào từng trang, ngày mấy cần làm gì, ở đâu, với ai nữa. Mẹ thích việc làm này của Bin vì chính mẹ cũng chủ động được công việc của mình. Mẹ không còn phải hốt hoảng, chạy cuống lên mỗi lần Bin nhớ ra phải làm gì, và đòi làm ngay như trước.
Quan trọng hơn là vẫn phải ý thức về việc này, giờ là chính xác chứ không phải “giờ cao su” như Bin vẫn nghĩ. Khi mình chủ động thời gian và công việc, Bin sẽ thấy mình có nhiều thời gian rảnh hơn. Ngoài ra, Bin sẽ không bắt ai phải chờ đợi, sốt ruột vì mình. Thậm chí Bin còn tập cho mình thói quen cẩn thận và chu đáo. Được chuẩn bị, được sắp xếp trước, công việc của Bin luôn thuận lợi và nhẹ nhàng. Bin bỗng thấy mình giống như một người lớn. Một người lớn làm việc khoa học và luôn giữ lời hứa với mọi người. Bin thấy mình chỉnh chu hơn với tuổi lên chín của mình. Bin không còn giận bạn Tý nữa.
Minh Huệ