Bà tiên kẹo đi khắp nơi trên trái đất, đến từng thôn xóm để xem trẻ em ở vùng đó có ngoan không. Nếu gặp bé nào ngoan, bà sẽ thưởng kẹo, còn không thì bà sẽ dạy dỗ thêm. Một ngày kia, bà đến một ngôi làng có tên là Hoa Hồng và hóa thân thành một bà lão trong bộ quần áo rách rưới, ngồi dưới một gốc cây đầu làng.
Bé Tít và Xoắn đi mua bánh mì cho mẹ ngang qua và nhìn thấy bà bị ngất bên đường. Tít định chạy lại xem nhưng Xoắn ngăn lại:
- Đừng đến gần bà ấy anh Tít ơi, trông bà ấy bẩn thỉu, sẽ lây bệnh cho hai anh em mình mất.
Tít mặc kệ Xoắn nói, chạy đến bên bà và lay hỏi:
- Bà ơi, bà bị sao thế?
Bà lão trả lời:
- Ta đói lắm, ba ngày nay ta chẳng có gì để ăn cả.
Tít liền đưa ổ bánh mì cho bà lão. Xoắn la lên:
- Mẹ sẽ mắng anh cho mà xem.
Bà lão cảm ơn Tít. Khi ăn xong bánh, bà chống gậy đi mất.
Về tới nhà, Xoắn đã chạy tới mách mẹ mọi chuyện. Không hề la rầy Tít, mẹ còn bảo với Xoắn:
- Không có bánh mì cũng không sao đâu con ạ. Chúng ta có thể ăn những thứ khác cũng được mà. Anh Tít đã giúp đỡ người khác, đây là việc làm rất tốt và đáng khen. Bé Xoắn hãy học hỏi anh nhé.
- Ơ, như thế là việc làm tốt hả mẹ? Vâng, con sẽ nhớ lời mẹ ạ.
Vừa lúc đó có tiếng gõ cửa. Ba mẹ con bước ra mở cửa. Lạ thay, chỉ có một giỏ đầy bánh kẹo và một bức thư đặt trước cửa. Mẹ mở thư ra đọc: “Ta là bà tiên kẹo. Ta tặng cho cháu giỏ bánh kẹo này để tỏ lòng cảm ơn cháu đã giúp ta nơi đầu làng. Khi ăn bánh kẹo, cháu đừng quên đánh răng mỗi tối nhé kẻo sâu răng đấy!”.
Tít vui mừng lắm và không quên chia kẹo cho em Xoắn.
Minh Châu sưu tầm