- Mỗi lần con tức giận hay cãi nhau với bạn nào, con hãy đóng 1 chiếc đinh vào hàng rào nhà mình nhé!
Cậu bé ngạc nhiên nhưng vẫn vâng lời và làm theo lời bố dặn. Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng 30 cái đinh vào hàng rào. Vài tuần sau, cậu bé nhận ra rằng kiềm chế sự tức giận sẽ tốt hơn việc cậu phải vất vả đóng những cái đinh to lên hàng rào như lời bố dặn. Số đinh đóng lên hàng rào ngày một giảm đi và cuối cùng, đến 1 ngày cậu bé không còn nổi nóng nữa.
Cậu bé vui mừng về khoe với bố và người bố lại bảo với cậu rằng:
- Mỗi ngày con không nổi nóng lần nào thì con hãy rút một cái đinh ở hàng rào ra.
Ngày qua ngày và cậu bé đã rút hết đinh trên hàng rào. Ông bố liền dẫn cậu bé ra chỗ hàng rào và ôn tồn nói:
- Con đã làm rất tốt lời bố dặn, con trai ạ! Nhưng hãy nhìn những lỗ hổng ở hàng rào, nơi mà con đóng đinh vào rồi rút ra. Cái hàng rào không còn như cũ nữa. Khi con nổi cáu, quát mắng người khác, điều đó cũng để lại dấu vết như những lỗ hổng này. Dù con có xin lỗi nhưng những dấu vết ấy giống như những vết thương cũng sẽ còn mãi trên cơ thể của bạn con.
Đến lúc đó, cậu bé mới hiểu ra tại sao bố mình lại yêu cầu mình làm 1 việc kỳ quặc như vậy.
Sưu tầm