Đêm hôm ấy, chủ nhà mở tiệc và mời rất nhiều bạn bè, quan khách đến dự. Ông chủ bảo chị:
- Hôm nay việc nhiều, chị có thể về muộn hơn không?
- Thưa được ạ, có điều đứa con trai tôi còn nhỏ quá, ở nhà tối một mình lâu, tôi lo cháu sẽ sợ hãi. Chị rụt rè đáp lại.
- Vậy chị hãy mang cháu đến cùng nhé! Ông chủ ân cần nói.
Thế là, chị mang theo con trai đến nhà ông chủ. Đi đường, chị nhẹ nhàng nói với con là: Mẹ sẽ cho con đi dự tiệc đêm. Thằng bé rất háo hức. Nó đâu biết là mẹ làm Oshin là như thế nào kia chứ! Vả lại, chị cũng không muốn cho trí tuệ non nớt của con phải sớm hiểu sự khác biệt giữa người giàu kẻ nghèo. Chị âm thầm mua 2 chiếc xúc xích.
Khách khứa đến mỗi lúc mỗi đông. Ai cũng lịch sự. Ngôi nhà rộng và tráng lệ… Nhiều người tham quan, đi lại, trò chuyện. Vì chị rất bận, không thường xuyên để mắt được đến con và nỗi lo hình ảnh nhếch nhác nó sẽ làm hỏng bữa tiệc nên cuối cùng chị cũng tìm ra được một cách: đưa thằng bé vào ngồi trong phòng vệ sinh của ông chủ… Đó có vẻ như là nơi yên tĩnh và không ai dùng tới trong buổi tiệc đêm nay. Đặt 2 miếng xúc xích vừa mua vào chiếc đĩa sứ, chị cố lấy giọng vui vẻ và nói với con:
- Đây là phòng dành riêng cho con đấy, nào tiệc đêm bắt đầu! Con nhớ ngồi yên ở đây chờ mẹ đón về nhé.
Thằng bé nhìn “căn phòng đặc biệt dành cho nó” thật sạch sẽ thơm tho, đẹp đẽ quá mức mà nó chưa từng được biết. Thằng bé thích thú vô cùng, ngồi xuống sàn, bắt đầu ăn xúc xích được đặt trên bàn đá có gương và âm ư hát… tự mừng cho mình.
Bữa tiệc đêm bắt đầu.
Trong khi mọi người vui vẻ trò chuyện, nâng ly chúc tụng nhau thì người chủ nhà nhớ đến con trai chị. Gặp chị trong bếp, ông liền hỏi:
- Cậu bé chơi ở đâu, sao tôi không nhìn thấy cháu nhỉ?
- Chị trả lời ấp úng: Tôi…không biết nó đã chạy đi đằng nào ạ…
Ông chủ nhìn chị như có vẻ giấu diếm khó nói. Ông lặng lẽ đi khắp ngôi nhà và tìm… Qua phòng vệ sinh thấy tiếng trẻ con hát vọng ra, ông mở cửa, ngây người:
- Cháu nấp ở đây làm gì? Cháu biết đây là chỗ nào không?
- Cậu bé hồ hởi đáp: Đây là phòng ông chủ nhà dành riêng cho cháu dự tiệc đêm, mẹ cháu bảo thế, nhưng cháu muốn có ai cùng với cháu ngồi đây cùng ăn cơ!
Ông chủ nhà thấy sống mũi mình cay xè, cố kìm nước mắt chảy ra. Ông đã rõ tất cả và nhẹ nhàng ngồi xuống, ân cần nói với cậu bé: “Con hãy đợi ta nhé”. Rồi ông quay lại bàn tiệc, nói với mọi người hãy tự nhiên vui vẻ, còn ông sẽ bận tiếp một người khách đặc biệt của buổi tối hôm nay. Ông để một chút thức ăn trên cái đĩa to và mang xuống phòng vệ sinh. Ông lịch sự gõ cửa phòng. Thằng bé mở cửa, ông bước vào và vui vẻ nói: “Nào chúng ta cùng ăn tiệc trong căn phòng tuyệt vời này nhé!”.
Cậu bé nhảy cẫng lên vì vui sướng. Hai bác cháu ngồi xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa chuyện trò rả rích, lại còn cùng nhau nghêu ngao hát nữa… Sau đó, mọi người cũng phát hiện ra và có rất nhiều người đến gõ cửa phòng vệ sinh một cách lịch sự, chào hỏi hai bác cháu và có người còn tham dự bữa tiệc đặc biệt của cậu bé và người chủ nhà nữa. Tất cả đều thật chân thành, ấm áp!
Nhiều năm tháng qua đi…
Cậu bé ngày ấy giờ đây đã rất thành đạt, trở nên giàu có, vươn lên tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nhưng cậu không bao giờ quên giúp đỡ những người nghèo khó chăm chỉ. Một điều quan trọng đã hình thành trong nhân cách của anh: Ông chủ nhà năm xưa đã vô cùng nhân ái và cẩn trọng bảo vệ tình cảm và sự tự tôn của một đứa bé 5 tuổi như thế nào…
Sưu tầm