Tôi bón cho bố được hai miếng cháo, bố nhìn tôi và hỏi. “Con định lấy vợ ở đâu?”. Có lẽ biết mình không qua được nữa, bố hỏi vậy để yên tâm ra đi. Tôi nghẹn ngào nói “Con lấy vợ ở quê còn nuôi bố nữa. Bố cố gắng lên!”. Sau lời nói đó, bố đã ra đi mãi mãi trong vòng tay tôi...
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình có 5 chị em, quê hương tôi ở vùng nghèo nhất nước Việt nam - Hà Giang. Nhà nghèo, không chịu được cảnh khổ, mẹ đã bỏ đi, để lại cho bố tôi năm đứa con thơ dại. Bố tôi lại là thương binh 4/4 mất sức lao động. Ngày đó, chị hai tôi mới học lớp bảy đã phải nghỉ học để giúp bố nuôi các em thơ.
Từ nhỏ, vì là con trai út nên tôi được bố chiều, yêu thương. Có lẽ, do thiếu thốn tình cảm của mẹ mà tôi cứ quấn quýt bên bố. Những lúc nằm ngủ với bố, bố ôm tôi vào lòng và căn dặn, lớn lên phải sống làm sao có ích, đừng để bố phải thất vọng về con.
Ngày tháng trôi qua, tôi cũng đến tuổi đi học, vậy là gánh nặng lại đè lên vai bố. Nhà phải ăn cơm độn nhưng bố không cho ai nghỉ học giữa chừng. Bố nói, trước bố thèm học lắm nhưng ông bà không cho học vì “học cũng ăn, không học cũng ăn, vậy học làm gì”, nên đến lượt mình, bố không cho ai nghỉ học. Nhưng các chị tôi thương bố nên đều bỏ học và lấy chồng. Còn tôi, bố nói tôi là đứa con mà bố đặt hi vọng nhiều nhất, hãy cố gắng học để có tương lai, đừng như bố.
Tôi đã làm theo và cũng trải qua quãng sinh viên từ những đồng lương ít ỏi của bố, từ tiền thương binh được nhà nước cho hằng tháng. Tôi không hề biết ở nhà bố đang mắc bệnh ung thư phổi, không có thuốc chữa. Tôi chỉ muốn kiếm tiền, mong tìm được việc tại thành phố, nên khi học xong tôi đã không về.
Cuộc sống mỉm cười với tôi khi tôi được nhận vào làm kỹ thuật viên tại một công ty điện tử. Tôi đã báo tin mừng cho bố, bố tôi cười trong hạnh phúc.
Ngày tôi phấn khởi vì được lĩnh tháng lương đầu tiên cũng là ngày tôi nhận được điện thoại của chị. “Em về ngay đi, bố yếu lắm rồi”, chị nói trong tiếng khóc. Vội vàng, tôi bắt xe về quê, đến nhà đã có rất nhiều hàng xóm bên giường bố. Tôi không kìm được nước mắt khi thân thể bố chỉ còn là da bọc xương. Hơi thở yếu nhưng bố vẫn còn tỉnh táo và nhận ra tôi, lúc đó, tôi chỉ biết khóc.
Tôi bón cho bố được hai miếng cháo, bố nhìn tôi và hỏi. “Con định lấy vợ ở đâu?”. Có lẽ biết mình không qua được nữa, bố hỏi vậy để yên tâm ra đi. Tôi nghẹn ngào nói “Con lấy vợ ở quê còn nuôi bố nữa. Bố cố gắng lên”. Sau lời nói đó bố đã ra đi trên vòng tay của tôi, lúc đó tôi chỉ còn biết gào thật to…
Cả cuộc đời bố có rất nhiều việc thật cao cả, chống Mỹ cứu nước được nhà nước công nhận dũng sỹ diệt Mỹ, đã sinh thành và nuôi 5 đứa con, lo cho con ăn học dù nhà nghèo. Vậy mà, cuối cùng tôi đã không lo được cho bố dù một ngày, điều mà tôi không bao giờ thực hiện được đó là đền ơn bố.
Sưu tầm