Bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã tan vỡ. Tôi không còn là đứa con gái nhỏ bé chăm học của cha như ngày nào. Cha sẽ không bao giờ xem tôi như thế một lần nữa. Tôi bật ra tiếng thở dài vì điều này và cúi đâu dựa vào mẹ tôi để tìm sự an ủi.
“Mẹ sẽ đưa con đến một nơi nào đó trong khi mẹ kể chuyện này cho cha biết. Con hiểu tại sao chứ?”
“Con hiểu, mẹ ạ!”- Vì cha sẽ không thể tin nổi tôi lại sa sút đến thế.
Tôi đã ở nhà thờ với vị mục sư và anh Lu-anh trai tôi. Trong thời gian ấy, anh khuyên răn và an ủi tôi, còn mẹ thì về nhà và nói với cha tin khủng khiếp đó.
Với cha, đó là tin tức dường như không có thật. Vào thời gian ấy, chúng tôi cầu nguyện, tôi bắt đầu chấp nhận và hiểu con đường đã xếp đặt phía trước cho tôi. Rồi tôi nhìn thấy ánh đèn pha bên cửa sổ.
Mẹ đã trở lại để đưa tôi về nhà. Tôi biết rằng cha sẽ đi với mẹ và tôi thật sự sợ hãi. Tôi chạy ra khỏi phòng, vào trong buồng tắm, đóng và khóa chặt cửa. Anh Lu đi theo và dịu dàng khiển trách tôi: “Missy, em không thể làm điều này. Em phải gặp mặt cha, sớm muộn gì cũng vậy. Cha không thể về nhà khi không có em”.
“Vâng, nhưng anh hãy ở lại với em. Em sợ lắm...”
“Dĩ nhiên rồi, Missy ạ.”
Tôi mở cửa và chậm chạp theo sau anh Lu về phòng. Cha và mẹ vẫn chưa đến. Tôi hình dung cha đang chuẩn bị nổi giận, khi nhìn thấy tôi, cha sẽ mắng tôi thật nhiều. Mẹ biết tôi sợ như thế nào. Khi cha mắng hoặc giận tôi, tôi lại không sợ nhiều như lúc này. Chính sự buồn bã trong đôi mắt cha và những hoài bão tốt đẹp cha dành cho tôi đã sụp đổ mới làm tôi sợ thật sự. Tôi biết rằng tôi đã làm cha đau lòng và lo lắng nhiều. Tôi đã không còn là đứa con gái bé nhỏ của cha như ngày nào.
Tôi nghe tiếng bước chân ngoài hành lang và tiếng gõ nhẹ trên cánh cửa gỗ. Môi tôi run rẩy, tôi bắt đầu khóc như mưa và đứng nép phía sau anh Lu. Mẹ đi bên cha và cười nhẹ với tôi. Đôi mắt mẹ sưng lên vì khóc. Cha âu yếm nhìn tôi, rồi ông đi đến và ôm tôi vào lòng. Cha thì thầm với tôi: “Con gái yêu của cha, thất bại là mẹ thành công, con hãy cố gắng một lần nữa để khẳng định mình, con nhé!”.
Cha không khóc, nhưng nhìn kỹ vào đôi mắt cha, tôi biết cha đang cố kìm lại nước mắt. Tôi tự hào và biết ơn cha. Cha đã không giận tôi mà còn động viên tôi thật nhiều. Thế mà trong tâm trí tôi cứ nghĩ rằng cha sẽ thất vọng thật sự vì tôi.
“Con xin lỗi cha, con sẽ cố gắng thật nhiều. Con yêu cha nhiều lắm!”
“Cha biết, con gái ạ. Thôi, chúng ta về nhà.”
Tất cả sự sợ hãi của tôi đã qua. Nhưng sau đó vẫn là một nỗi đau và những bản án cho riêng mình mà tôi không thể hình dung nổi. Tôi đã cố gắng thật mạnh mẽ để vượt qua, vì tôi có gia đình luôn yêu thương đùm bọc nhau. Tôi vẫn là đứa con gái nhỏ bé của cha và với lòng vị tha của cha, tôi hứa không có một ngọn núi nào tôi không thể leo hoặc một cơn bão nào mà tôi không thể vượt qua.
Theo Tủ sách sống đẹp mỗi ngày – DinhTi Book