Thế nên, tháng nào anh cũng đều đặn gửi tiền về cho mẹ. Còn người mẹ già chỉ biết bày tỏ nỗi nhớ thương con qua những dòng thư gửi cho con trai: “Con trai ơi… đã quên mẹ rồi sao…”.
Thế rồi, Lưu Tư Kinh cũng thu xếp được công việc ở thành phố để về quê thăm mẹ mà lòng tràn ngập hân hoan. Mẹ con lâu ngày gặp lại mừng mừng tủi tủi khôn xiết. Sờ nắn bờ vai con, người mẹ rưng rưng: “Con ơi, mẹ nhớ con lắm…!”.
Anh ôm lấy người mẹ dường như héo mòn đi qua năm tháng, nghẹn ngào mãi mới thốt thành lời: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm…! Lần này, con mang về cho mẹ con vẹt xanh mà con nuôi dạy nó đã lâu. Khi con đi xa nó sẽ ở nhà bầu bạn với mẹ cho mẹ đỡ cô quạnh và mẹ cũng thấy con ở bên cạnh hằng ngày”.
Mẹ anh nghe xong chỉ bảo: “…Mẹ chẳng cần gì, chỉ muốn thấy con hằng ngày thôi!”.
Anh phải thuyết phục mẹ: “Mẹ hãy kiên tâm, cố gắng chờ đến khi con tích lũy đủ tiền, con sẽ về đón mẹ đi cùng”.
Ở nhà được vài ngày, Lưu Tư Kinh chia tay mẹ lên đường trở lại thành phố, lại lao vào làm ăn, phấn đấu. Người mẹ già ở nhà lẻ bóng một mình. Con vẹt xanh luôn ở cạnh bà, thỉnh thoảng nó lại cất tiếng: “Mẹ ơi, con Lưu Tư Kinh đây, con nhớ mẹ lắm… Mẹ ơi, mẹ vất vả quá, nghỉ tay một chút đi mẹ… Mẹ ơi, mẹ khỏe mạnh nhé…”. Nhờ vậy, người mẹ cảm thấy vui vẻ và ấm lòng hơn rất nhiều. Bà rất yêu quý và coi chú vẹt xanh như đứa con trai của mình. Bà tắm rửa, chăm sóc và trò chuyện với nó hằng ngày.
Được 1 năm thì người mẹ ốm nặng rồi qua đời. Những người hàng xóm tốt bụng đã làm đám ma cho bà và tìm cách báo tin cho anh biết. Đau khổ tột cùng, Lưu Tư Kinh vứt bỏ hết công việc và ngay lập tức lên tàu về nhà. Căn nhà trống không, chỉ còn mùi hương khói và lọ tro của mẹ anh được đặt trên bàn thờ. Anh ân hận vô cùng vì đã không về chăm sóc và đưa mẹ đến nơi an nghỉ cuối cùng.
Mệt mỏi và suy sụp, anh ôm tấm ảnh mẹ vào lòng rồi thiếp đi lúc nào không biết. Anh mơ thấy mẹ hiền đang ngồi khâu vá bên anh, mỉm cười, quạt cho anh ngủ, thoang thoảng bên tai anh có tiếng nói: “Con ơi, mẹ nhớ con lắm…”. Anh sung sướng muốn nhào vào ôm lấy mẹ!
Anh choàng tỉnh giấc, không có ai xung quanh cả, nhưng tiếng nói: “Con ơi, con có khỏe không… Mẹ nhớ con lắm…” vẫn như rất gần đấy vọng đến. Anh bước nhẹ đến ban công sát vườn. Tiếng nói phát ra từ đó. Dưới ánh nắng hoàng hôn cuối cùng chiếu qua kẽ lá, anh nhận ra con vẹt xanh đang đậu trên cành cây! Anh đỡ nó lên tay, nó lại hót: “Con ơi, con khỏe không? Mẹ nhớ con lắm…”. Con vẹt đã gầy và tả tơi đi nhiều. Lưu Tư Kinh ôm con vẹt vào ngực mình nức nở: “Mẹ ơi, con thương nhớ mẹ vô cùng…”.
Mẹ anh trước khi qua đời đã mở lồng thả vẹt xanh ra. Nhưng nó đã sống bầu bạn bên cạnh bà bao ngày, dường như thấu được tình cảm của bà mà không bay đi nên vẫn ở lại căn nhà nghèo trống trải này như đợi Lưu Tư Kinh trở về mà nhắn nhủ lời yêu thương của bà với anh…