Cuốn sổ nợ của mẹ kế

 10/6/2021 |  Admin   568 lượt xem

(nuoitre.com) - Cô không có ấn tượng gì về mẹ ruột của mình, lúc mẹ cô bỏ nhà ra đi cô còn quá nhỏ, hai tuổi là cái tuổi không có ký ức đối với một đứa bé. Sống với cha cho đến năm tuổi, thì cô có mẹ kế. Không giống những gia đình khác, cha con cô sống ở nhà mẹ kế, xài tiền của mẹ kế.

cuon-so-cu-1.jpg


Mẹ kế có người con trai lớn hơn cô ba tuổi, không ức hiếp cô, nhưng lại ít nói, thỉnh thoảng cũng dùng ánh mắt lơ đễnh nhìn cô. Bà có một sạp bán trái cây, tình cảm đối với cha cô cũng tốt, cơm nấu xong phải chờ cha cô về mới được ăn, còn chuẩn bị cho cha cô một ít rượu ấm. Lúc đó cha cô đang làm thời vụ cho một công trường với mớ lương ba cọc ba đồng.

Cô là một đứa bé sống lặng lẽ, ít nói, không thân thiện với mẹ kế lắm. Mẹ kế đóng học phí cho cô, giặt quần áo cho cha con cô. So với những đứa trẻ khác, cô không quá hạnh phúc, nhưng cũng sống yên ổn.

Cuộc sống bình dị cứ lặng lẽ trôi qua, cho đến năm cô lên mười tuổi, công trường nơi cha cô đang làm việc bị sập do quá cũ, bốn người bị vùi trong đống đổ nát, trong đó có cha cô. Lúc cô chạy đến bệnh viện, cha cô đã được người ta phủ vải trắng lên người, bên cạnh là mẹ kế đang khóc lóc vật vã. Cô đứng như trời trồng trước cửa phòng bệnh, con của mẹ kế ở phía sau đẩy lưng cô ” Mau đi nhìn cha lần cuối…”, cô định thần lại, nhảy bổ đến, khóc thét lên một tiếng rồi ngất đi trên mình cha cô.

Ngày đưa quàn, cô thẫn thờ bê bức di ảnh của cha, nghe những người xung quanh xì xào, đứa bé thật tội nghiệp, không biết có bị mẹ kế đuổi khỏi nhà không? Tối đó, cô mơ thấy mình quần áo rách rưới, ăn xin ở ngoài đường, lâu lâu lại bị mấy thằng choai choai chửi bới, ném đá vào người. Tỉnh lại, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy tột cùng sợ hãi.

Sáng sớm, mẹ kế giống như thường ngày, thức dậy nấu cơm, sau đó kêu cô dậy tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì. Đầu cô nhức, cô thấp giọng van nài ”Hôm nay con có thể không đi học không? Con nhớ cha.” Cô nghĩ bà sẽ đồng tình với cô, nhưng bà lạnh lùng nói: "Không được! Không đi học thì cha cô sẽ sống lại được hay sao? Nếu ông ấy có sống lại cũng cho cô vài cái tát?" Hôm đó, cô đến trường trong nước mắt. Trước lúc ra khỏi nhà, mẹ kế từ phía sau la tới: ”Châu Gia Ngọc, cô nhớ cho kỹ, bắt đầu từ hôm nay, tôi không muốn nhìn thấy cô khóc.”

Cũng từ hôm đó, mẹ kế hầu như không bao giờ cười với cô, nói chuyện với cô cũng toàn nạt nộ, hoàn toàn khác xa so với lúc cha cô còn sống. Cô nghĩ, quả thật là hành vi của những bà mẹ kế. Mình nhất định phải mau lớn, nhanh chóng rời khỏi cái nhà này, không bao giờ trở về nữa.

Năm học lớp bảy, lần đầu tiên có chu kỳ, cô sợ hãi, hốt hoảng. Mẹ kế biết chuyện, vứt cho cô miếng băng vệ sinh. Nhón lấy miếng băng mà cô không biết dùng như thế nào, bà không giúp cũng không chỉ, nghiêng mắt nhìn cô, quát: ”Châu Gia Ngọc, chuyện gì cũng dựa vào người khác dạy mới làm được à?” Chính giây phút đó, nước mắt uất ức bỗng tuôn trào, cô biết bắt đầu từ đây, chuyện của mình tự mình làm, đừng bao giờ trông chờ vào người khác. Cô bắt đầu học cách giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, ngay cả khâu nút áo. Mẹ kế nói được làm được, bà không còn giặt đồ cho cô lần nào nữa, và cũng không cần cô giặt đồ cho cả nhà.

Mẹ kế không được học nhiều, con trai của bà thành tích học tập thuộc loại bình thường, tốt nghiệp trung học xong thì chuyển sang học trung cấp. Nhưng bà ra lệnh cho cô phải được hạng nhất, nên không thì đừng hòng trở về nhà.

Cho dù thành tích học tập của cô cũng không đến nỗi tệ lắm, nhưng để giành được hạng nhất thì đó là một khoảng cách quá xa. Cô hận, hận người mẹ kế độc ác, đối xử hà khắc với cô, cô có cảm giác bà ta đang tìm trăm phương ngàn kế đuổi cô ra khỏi nhà này, nhưng bây giờ cô không thể ra đi, cô không muốn trở thành một kẻ ăn mày. Không còn cách nào khác, cô lao đầu vào học. Học ngày học đêm. Đèn nhà người ta đã tắt hết, chỉ có đèn nhà cô vẫn sáng. Có nhiều lúc không chịu nỗi cô nằm dài xuống bàn thiếp đi một lúc, tỉnh dậy đi rửa mặt lại ngồi vào bàn học tiếp. Cô chán ghét việc học, nhưng cô không có quyền lựa chọn, bắt buộc phải giành được hạng nhất. Kết quả thi cuối năm công bố, tên của cô vượt lên hai mươi mấy người, xếp hạng ba. Đến chủ nhiệm lớp còn kinh ngạc, một cô bé vốn dĩ lặng lẽ ít nói lại có thể xếp thứ ba trong lớp. Bạn bè ngạc nhiên nhìn cô, nhưng cô chỉ biết cắn chặt môi, không có chút niềm vui của kẻ chiến thắng.

Tan học, cô ngập ngừng bước vào nhà, mẹ kế chỉ vào góc tường mắng ” Đúng là đồ phế vật không có chí, quỳ xuống.” Thì ra, trước khi cô về, mẹ kế đã đến nhà bạn học của cô hỏi thăm kết quả. Tối đó, cô cứ quỳ mãi như thế, đối diện với bức tường, cô không hề rớt một giọt nước mắt nào, cũng không nói một câu yếu lòng. Vì hai tiếng ”phế vật”, cô thề sẽ thi đậu đại học – trường điểm, tốt nghiệp xong cô sẽ kiếm thật nhiều tiền, sau đó sẽ đem tiền quăng vào mặt bà ta mà hỏi ”Năm xưa bà nói ai là đồ phế vật?”

Chuyện mua bán của mẹ kế không được như trước. Trước đây, thỉnh thoảng bà đem về một ít trái táo nhỏ, vài trái cam, hay là những quả chuối đã chín rục, nhưng bây giờ rất hiếm thấy. Mỗi ngày, bà ngồi trên giường đếm từng tờ tiền, tiền càng ngày càng ít. Cô nhìn thấy hết, bây giờ cô chỉ cầu nguyện ông trời phù hộ đừng để cho mẹ kế không kiếm ra tiền, nếu không cô sẽ không được đi học.

Lần đó, một bạn học ở gần nhà đến tìm cô, mẹ kế mở cửa, bạn cô nói ”Châu Gia Ngọc mượn sách tham khảo của cháu, không biết đã xem xong chưa. Sắp tới thi tốt nghiệp phổ thông rổi, cháu cần dùng gấp.”

Sách tham khảo không rẻ chút nào, một bộ hai quyển dày cộp, giá hơn năm chục đồng một quyển, vì thế, nhiều lần cô muốn xin tiền mua nhưng không biết làm sao mở miệng. Không ngờ hôm sau, bà đưa cho cô tờ một trăm đồng, nói đúng ra là vứt vào mặt cô tờ bạc một trăm, tựa như bố thí rồi nói ”Cầm tiền đi mua giống sách của người ta”. Cô nhặt lấy, lòng vừa ấm lại một chút đã bị tạt nước lạnh. ”Một trăm này tôi sẽ ghi nợ, kiếm được tiền rồi phải trả tôi hai trăm, chính cô nói sẽ trả tôi gấp đôi.”


khoc1-1.jpg


Khi cô thật sự đậu vào trường điểm cấp ba, tưởng mẹ kế sẽ nhìn cô khác đi, sự thật đã chứng minh cô giỏi hơn đứa con suốt ngày chỉ biết ham chơi hơn ham học của bà ta. Nhưng mẹ kế chỉ cầm lấy tờ giấy báo trúng tuyển cặm cụi lo tính tiền học phí, lâu lâu lại lẩm bầm trong miệng: ”Đúng là quỷ đòi nợ, nếu không nghĩ đến việc sau này cô sẽ trả nợ cho tôi, thì tôi nhất định không tiếp tục nuôi cô học nữa rồi.” Cô thương lượng với mẹ kế sẽ ở trong ký túc xá của trường, bà dí tay vào trán cô ”Ở trong trường không tốn tiền à?" Cô dùng ánh mắt khinh thường nhìn khuôn mặt đang thuỗn ra của bà, không nói được gì, nghe theo lời bà ta, cô biết chỉ cần kiên nhẫn thêm ba năm nữa thôi, cô sẽ thật sự chiến thắng.

Ba năm sau, khi cầm tờ giấy trúng tuyển đỏ rực trong tay, cô vẫn khóc. Lâu lắm rồi cô không khóc, nhưng lần này cô phải khóc một trận cho thỏa thích. Trước khi đến trường đăng ký một ngày, mẹ kế gói sủi cảo cho cô ăn, không nói gì, cũng không tiễn cô, đeo túi hành lý to đùng sau lưng cô rời khỏi nơi mà cô không cho là nhà. Mẹ kế quay lưng đi, để lại cho cô một bóng dáng lạnh lùng. Dần dần, cô không cần tiền của mẹ kế gửi nữa, một mình cô kiếm thêm hai chỗ dạy kèm, dù nghỉ đông hay nghỉ hè cô cũng không về nhà, tiền kiếm tuy không nhiều nhưng cũng đủ để cô đóng học phí và trang trải cuộc sống. Mẹ kế chưa bao giờ gọi điện cho cô, càng không bao giờ đến trường thăm cô. Cuộc sống sinh viên muôn màu muôn vẻ, khi cô tìm lại được chính mình cũng chính là lúc cô xóa hình bóng của mẹ kế ra khỏi đầu mình.

Năm thứ ba, trước giao thừa, cô nhận được điện thoại của con trai bà. Anh ta chỉ nói muốn cô về nhà một chuyến, không nói thêm gì. Thật lòng cô không muốn về chút nào, tại sao phải về? Ở nơi đó đâu ai có cảm tình với cô, và cô cũng chẳng có gì lưu luyến với bất cứ người nào ở đó; có chăng chỉ là nợ nần, cái được gọi là ân tình chẳng qua chỉ giống như bao nhiêu năm qua họ nuôi một con thú trong nhà mà thôi. Nhưng cô nhất định sẽ trả, cô nghĩ chỉ cần cô tốt nghiệp, kiếm ra tiền cô sẽ thực hiện lời hứa năm xưa của mình, trả gấp đôi, sau đó, giữa cô và họ sẽ không còn bất cứ mối quan hệ nào. Về đến nơi, vẫn là ngôi nhà cũ, vẫn cách sắp xếp cũ, chỉ là không gian có vẻ lạnh lẽo, cô quạnh. Anh trai ngồi một bên hút thuốc. Cô không chủ động hỏi mẹ kế đi đâu, vốn dĩ nó không phải chuyện cô cần quan tâm. Sau khi hút không biết bao nhiêu điếu thuốc, anh trai đứng dậy đưa cho cô một quyển sổ cũ.

Đương nhiên cô nhận ra quyển sổ đó. Nó là sổ nợ của mẹ kế, chuyên dành để ghi lại ngày tháng năm nào cô mượn tiền, dùng vào việc gì. Có rất nhiều lần cô bắt gặp bà tẩn mẩn ngồi ghi ghi chép chép, thấy cô bà gấp lại, nói ”Đừng tưởng cô mượn tôi bao nhiêu mà tôi không biết, tôi ghi rành rành ra đây này!”

Cô cười nhạt, cầm quyển sổ, ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, hỏi: ”Sao, bây giờ muốn tôi trả nợ à?”, bỗng từ trong sổ nợ rớt ra một quyển sổ tiết kiệm, cô do dự mở ra xem, phía trong ghi con số hai chục ngàn đồng. Cô không ngờ, đó không phải là sổ nợ, mà là nhật ký của mẹ kế, càng không ngờ rằng mẹ kế đã qua đời, đồng thời để ngôi nhà cho anh trai, còn số tiền sang sạp trái cây để lại cho cô.

Cô không thấy quá đau buồn, có chăng chỉ cảm giác sững sờ, tay cô run run lật từng trang nhật ký, tiếp theo là run đến nỗi làm rơi quyển nhật ký trúng ngay chân mình. Cô ngồi thụp xuống, nước mắt vỡ òa.
Cuốn sổ nợ của mẹ kế

 


“Lão Châu à, ông yên tâm, tôi không đi bước nữa đâu, vả lại, liệu có ai chấp nhận người đàn bà một nách hai con như tôi không? Tôi nhất định nuôi Gia Ngọc khôn lớn, trở thành một đứa làm nở mày nở mặt cho ông."

”Ông đừng trách tôi quá nhẫn tâm đối với con, Gia Ngọc không giống những đứa trẻ khác, nó không có cha mẹ ruột ở bên cạnh, vì thế, nó phải kiên cường, tự lập, nhịn nhục, khắc khổ!”

”Gia Ngọc không giành được hạng nhất, tôi phạt nó quỳ là quỳ với ông, nó không thi được hạng nhất, người nó có lỗi nhiều nhất chính là ông.”

"Lão Châu à, tôi xuất thân từ nông thôn, không được học hành nhiều, tôi không biết mình dạy con như vậy có đúng không, nhưng Gia Ngọc thi đậu đại học rồi, là trường điểm, nó có thể tự nuôi mình được rồi… Tôi cười rồi khóc, khóc xong lại cười, đến lúc tôi phải nghỉ ngơi, tôi mệt rồi!”

”Gia Ngọc, 5 tuổi con đã đến sống ở nhà ta, ta xem con như con ruột của mình, đánh con thì đánh, mắng con thì mắng, nhưng ta chỉ luôn hy vọng sau này con sẽ được nở mặt nở mày với thiên hạ, sao con không về thăm ta?”

“Bệnh của ta càng ngày càng nặng, xem ra chắc không sống được mấy ngày nữa, muốn kiếm một tấm ảnh để làm di ảnh cũng không có, mấy năm trước chỉ mãi lo kiếm sống, sao không biết phải đi chụp một tấm ảnh chứ…”

(Sưu tầm từ nguồn của nhà văn Trang Hạ)

liên quan

8 lời nói dối trong cuộc đời của mẹ  1384

 10/6/2021  | 

Thuở nhỏ, gia đình cậu rất nghèo, tới bữa, chẳng mấy khi cơm đủ ăn, mẹ lấy cơm ở trong chén mình chia đều cho các con. Mẹ bảo: Các con, ăn nhanh đi, mẹ không đói! - Lần nói dối đầu tiên của mẹ.

Xem chi tiết 

Bàn tay của mẹ, bài học của con  1258

 10/6/2021  | 

Một cậu thanh niên học hành xuất sắc nộp đơn vào chức vụ quản trị viên của một công ty lớn. Anh ta đã vượt qua được 2 đợt phỏng vấn và ông giám đốc muốn gặp trực tiếp để có quyết định nhận hay không nhận anh vào. Ông giám đốc thấy học bạ của chàng thanh niên, tất cả đều tốt, từ bậc trung học đến các chương trình nghiên cứu sau đại học cũng đều xuất sắc, không năm nào mà anh không hoàn thành vượt bậc.

Xem chi tiết 

Bố mẹ… đang tập lắng nghe  1209

 10/6/2021  | 

Nửa đêm, chuông điện thoại reo vang. Những ý nghĩ lo lắng bỗng tràn đầy trong đầu óc của người mẹ. Và người mẹ nhấc máy “Alô ?”. Bỗng bà nghĩ đến con gái mình. Bà nắm ống nghe chặt hơn và nhìn về phía người bố, lúc này đã tỉnh dậy xem ai đã gọi điện cho vợ mình.

Xem chi tiết 

Cá chuối đắm đuối vì con  3440

 10/6/2021  | 

Dân gian vẫn thường có câu "Cá chuối đắm đuối vì con", nói lên tình yêu thương con bao la rộng lớn như trời bể, sẵn sàng hy sinh thân mình vì con của người mẹ. Vậy nên, hãy yêu mẹ khi còn có cơ hội, các bé nhé!

Xem chi tiết 

Cái cúc áo  1498

 10/6/2021  | 

Tôi Hồi Hộp Mở Gói Quà. Bên Trên Là Một Tấm Thiệp To, Còn Bên Dưới Là Một Chiếc Đồng Hồ Để Bàn Rất Dễ Thương Và Một Cái Cúc Áo…

Xem chi tiết 

Cái ôm có màu gì?  1757

 10/6/2021  | 

Bất kỳ khi nào cháu cảm thấy bối rối, bất an, là cháu đòi tôi ôm lấy nó. Hoặc khi cháu thấy tôi có vẻ buồn hoặc căng thẳng, thì cháu bảo: "Hình như mẹ đang cần được ôm".

Xem chi tiết 

Cánh cửa không bao giờ khóa  666

 10/6/2021  | 

Audio lúc đó 18 tuổi và như nhiều thanh niên mới lớn khác, luôn cảm thấy khó chịu khi phải sống trong một gia đình nền nếp, khuôn phép. Vì vậy, bỏ mặc lời khuyên nhủ của cha mẹ, Audio nhất quyết bỏ nhà đi để có cuộc sống tự do của riêng mình.

Xem chi tiết 

Cậu bé thỉnh cầu lái xe đợi mẹ, ai nấy đều lặng người khi người mẹ lên xe   643

 10/6/2021  | 

Mới nghe lời thỉnh cầu của cậu bé, nhiều người tỏ ra khó chịu. Nhưng khi người mẹ bước lên xe, ai nấy đều lặng người.

Xem chi tiết 

Chiếc xe đạp của mẹ  1510

 10/6/2021  | 

Năm tôi 12 tuổi, mẹ tôi “đem” về nhà một chiếc xe ðạp. Tôi nói là “đem” vì lúc nhỏ tôi nghĩ, khi mua một thứ gì thì hiển nhiên thứ ðó phải mới coóng, và ở trong tình trạng tốt nhất.

Xem chi tiết 

Chú chó bị vứt bỏ  747

 10/6/2021  | 

Có một lần, tôi gọi taxi để đưa con chó của tôi đi khám bệnh. Vì con chó ho rất nặng tiếng nên gây chú ý đến người tài xế. Anh ta quay lại hỏi: “Con chó bị cảm lạnh à?”

Xem chi tiết 

Cổ tích đêm Giáng Sinh  625

 10/6/2021  | 

Có một cô bé mồ côi cha sống với mẹ tại một vùng quê hẻo lánh. Nhà rất nghèo, hai mẹ con phải làm việc quần quật cả ngày mới kiếm đủ ăn. Cô bé không có bạn bè, không có đồ chơi nhưng cô không bao giờ cảm thấy buồn và cô đơn.

Xem chi tiết 

Con gái nhỏ của cha  693

 10/6/2021  | 

Năm mười tám tuổi, tôi thi rớt đại học, nhưng tôi không đủ can đảm để nói với cha. Cha luôn xem tôi như niềm tự hào và tôi luôn cố gắng sống sao cho không làm cha thất vọng. Thế nhưng, đến khi điều này xảy ra…

Xem chi tiết 

Con là điều kỳ diệu của bố mẹ  638

 10/6/2021  | 

Cũng giống như nhiều cặp vợ chồng trẻ khác, Lacey Buchanan và chồng mình là Chris rất vui sướng khi biết rằng họ sẽ sinh con trai và không hoàn toàn hay biết về những khó khăn vấp phải khi niềm vui của họ được sinh ra.

Xem chi tiết 

Con vẹt xanh  658

 10/6/2021  | 

Lưu Tư Kinh, là con trai duy nhất của bà mẹ quả phụ nghèo sống ở một vùng quê hẻo lánh. Anh quyết chí lên thành phố làm ăn kiếm sống và có thể giúp được mẹ già nơi quê nhà. Công việc và những lo toan của cuộc sống hằng ngày chẳng bao giờ dứt… Vì vậy, cho dù trong lòng lúc nào cũng đầy nhớ thương mẹ già nhưng chẳng mấy khi anh thu xếp được thời gian để về thăm mẹ.

Xem chi tiết 

Cuộc sống không cho ai quá nhiều  592

 10/6/2021  | 

Tại một đất nước giàu có ở châu Âu, có một cô ca sĩ rất nổi tiếng. Tuy mới chỉ 30 tuổi nhưng danh tiếng cô đã vang dội khắp nơi, hơn nữa cô có một người chồng như ý và một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.

Xem chi tiết 

Đôi bàn tay con  619

 10/6/2021  | 

Khi con chào đời, bàn tay con nắm chặt từng ngón tay của mẹ, hơi ấm từ bàn tay con làm dịu nỗi đau mà mẹ vừa trải qua.

Xem chi tiết 

Bữa tiệc đêm trong nhà vệ sinh  600

 10/6/2021  | 

Chị là Oshin, người giúp việc nhà cho một ông chủ ngoại ngũ tuần, rất giàu có. Đêm xuống, khi xong việc, chị lại vội vàng về với đứa con trai nhỏ 5 tuổi suốt ngày ngóng đợi mẹ về trong căn nhà tồi tàn…

Xem chi tiết 

Đôi mắt của mẹ!  641

 10/6/2021  | 

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là chủ đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.

Xem chi tiết 

Đồng hồ và chiếc lược  595

 10/6/2021  | 

Có một người đàn ông rất nghèo sống với vợ. Một ngày nọ, vợ ông, người có mái tóc rất dài hỏi chồng về chuyện mua một chiếc lược mới hơn để dùng.

Xem chi tiết 

Giá trị đích thực của việc cho đi  663

 10/6/2021  | 

Khi cơn bão ập đến khu thị trấn nhỏ nơi tôi ở, rất nhiều gia đình rơi vào cảnh khốn cùng.

Xem chi tiết 
Like Fanpage Để Ủng Hộ Chúng Tôi Duy Trì Website