Khi con chập chững biết đi, bàn tay con nắm chặt bàn tay mẹ như một chỗ dựa vững chắc giúp con bước đi mà không bị té đau.
Khi con bập bẹ nói, bàn tay con nắm chặt bàn tay mẹ để được nghe mẹ kể chuyện cổ tích, để được bình an đi vào giấc ngủ nhiều mộng đẹp với những bà tiên hiền dịu, luôn đem đến hạnh phúc cho mọi người.
Lần đầu tiên đi học, bàn tay con nắm chặt bàn tay mẹ để xua tan nỗi sợ hãi trong lòng. Nhìn con nước mắt tuôn rơi khi rời khỏi bàn tay mẹ, mẹ nguyện làm cây tùng cây bách để che chở cho con suốt đời.
Lần đầu tiên nghe tiếng trái tim mình thổn thức, bàn tay con nắm chặt bàn tay mẹ: “Mẹ ơi, tình yêu là gì hở mẹ?”
Lần đầu tiên biết đường đời không bằng phẳng, bàn tay con nắm chặt bàn tay mẹ để được nghe những lời an ủi động viên: “Con ơi, có ai đi mà không vấp ngã một đôi lần…”
Trên đường đời mà con sẽ đi qua, còn bao nhiêu “Lần đầu tiên” sẽ đến với con?
Dẫu tóc trên đầu có bạc thì bàn tay con vẫn luôn nắm chặt bàn tay mẹ.
Sưu tầm