Hai mươi năm đã trôi qua, nhưng tôi vẫn luôn nhớ như in ngày đầu tiên tôi được bế đứa con đầu lòng trên tay.
Tôi sinh bé ở nước Nga, vào năm cuối cùng của thời sinh viên. Ca sinh của tôi khá vất vả bởi xương chậu tôi hẹp, vòng đầu của bé lại khá lớn. Một kíp bác sĩ đỡ đẻ và một kíp bác sĩ mổ luôn đứng bên tôi. Thuốc trợ thai, thuốc kích thích…. Tôi nghe các bác sĩ bàn nhau: nếu 16 giờ 30’ không sinh được thì sẽ mổ… Và may thay, 16 giờ 15’ thì con trai tôi chào đời. Nữ hộ sinh đỡ bé lên cao cho tôi nhìn thấy. Cô ấy nói to “Con trai này!”. Tôi thấy bé rất hồng hào, bụ bẫm, nhưng đầu bé bị ngấn sâu ở khoảng giữa, nom gần như hình số 8. Quá mệt sau hơn 8 tiếng đau đẻ, tôi chỉ hỏi được một câu bằng tiếng Nga: “Con tôi sống chứ?”. “Tất nhiên” - nữ hộ sinh trả lời. Sau đó, bé và tôi bị cách li.
Sáng hôm sau, bác sĩ thông báo cho tôi là bé rất mệt do quá vất vả khi chào đời nên đang phải theo dõi đặc biệt. Tôi lo lắng nhiều nhưng cũng chẳng biết làm gì. Đành chờ đợi và ngắm nhìn các bà mẹ khác cho con bú. Ngày tiếp theo vẫn vậy. Cháu bé vẫn chưa được đưa đến cho tôi cho bú. Tôi bồn chồn, đứng ngồi không yên. Nhưng có lẽ do còn thanh niên, lại chưa được bế con bao giờ nên tôi cũng chỉ lo thế thôi chứ chưa thực sự đau đớn, xót xa, thương con như một người mẹ thực sự. Sáng ngày hôm sau, bác sĩ thông báo cho tôi là cháu đã khá hơn nhưng lại bị vàng da, hiện bác sĩ đang xét nghiệm xem nguyên nhân là do bệnh gì đó hay do nhóm máu mẹ khác nhóm máu con. Tôi lại chịu đựng một ngày dài dằng dặc trong lo âu. Nhìn các bà mẹ trẻ khác cho con bú, tôi bắt đầu chảy nước mắt…
Đến ngày tiếp theo thì tôi bắt đầu nghĩ có lẽ mình mất con rồi, chẳng hi vọng gì nữa. Thế nhưng, đúng lúc tôi thất vọng nhất thì một nữ y tá vào phòng bảo tôi “Lau sạch đầu vú để chuẩn bị cho con bú nhé”. Tôi không tin ở tai mình nữa. Rồi bác sĩ đưa bé đến và bảo “Cháu bị vàng da do mẹ con khác nhóm máu, mấy hôm nữa sẽ hết. Con trai chị có vẻ hiền lắm”. Chao ôi! Lần đầu tiên tôi được bế con trên tay! Được áp con vào lòng mình! Được ngắm nhìn bé mút mút núm vú mẹ! Được tận hưởng cảm giác dòng sữa từ ngực mình đang truyền sang con! Được cảm nhận sự bé bỏng, non nớt, yếu đuối của đứa con đang cần mình chở che, bảo vệ! Được biết thế nào là cảm giác khi thấy mình trở thành chỗ dựa duy nhất của đứa con bé bỏng. Được biết thế nào là cảm giác khi thấy tất cả cuộc sống của đứa con phụ thuộc vào mình. Và tôi bỗng giật mình “Ôi, thế mới biết ngày xưa mẹ mình cũng yêu mình đến mức này!”. Một cảm giác ân hận đến thảng thốt và niềm biết ơn vô hạn tràn về, xâm chiếm lòng tôi. Tôi bỗng ước có mẹ ở bên để gục đầu vào lòng mẹ như con tôi đang ở trong lòng tôi.
Ôi! Hạnh phúc làm mẹ, niềm hạnh phúc đặc biệt chỉ có những người mẹ mới cảm nhận hết được! Chỉ khi làm mẹ ta mới hiểu được lòng mẹ! Chỉ khi có đứa con là trái tim mình ta mới hiểu mình là trái tim của mẹ!
Minh Hà