Con ơi, cha nói với con khi con đang ngủ say, tay kề dưới má, những lọn tóc vàng xoắn dính vào vầng trán ẩm mồ hôi. Cha vừa lẻn vào phòng con, mới vài phút đây thôi, cha đang đọc báo bỗng dưng cảm thấy ân hận vô cùng.
Sáng nay cha đã giận dữ với con, lúc con đang mặc quần áo chuẩn bị đi học. Cha đã mắng con vì con rửa mặt chưa sạch, lại mắng con vì con chưa đánh bóng đôi giày, rồi cha nghiêm khắc chỉnh con vì cẩu thả làm rơi bút.
Lúc đang ăn sáng, cha lại bắt con nghe những lời phê bình khác như: con làm rơi vãi thức ăn, con ăn tham quá, con đặt chỏ tay lên mặt bàn, con phết quá nhiều bơ lên bánh mì!... Khi cha bước đi làm, con reo lên: "Hẹn gặp ba chiều nay nhé!", thế mà cha đã chau mày và đáp lại "Đi đứng ngay thẳng nào!".
Đến chiều, cảnh này lại tái diễn.
Khi đi làm về, cha thấy con quỳ gối bắn bi ở vỉa hè, vớ con bị thủng. Cha đã làm nhục con trước mặt bạn bè bằng cách từ đó về đến nhà, cha bắt con đi trước, cha đi sau canh chừng.
- Giày vớ mắc tiền lắm, nếu chính con bỏ tiền ra mua, con sẽ biết cẩn thận hơn!.
Con ơi!...Làm cha mà nỡ lòng nói những lời như thế đấy!
Con có nhớ không, lúc tối, khi cha đang xem báo trong phòng đọc sách, con đã e dè bước vào, lưỡng lự ngay từ ngoài cửa, cặp mắt đầy lo âu? Lúc ấy cảm thấy bực dọc vì bị quấy, cha nhướng mắt khỏi tờ báo và hỏi cộc lốc "cái gì nữa đây?"
Con không trả lời, chỉ chạy bay đến ôm cổ cha, siết chặt bằng thứ tình yêu mà Thượng Đế đã làm nở hoa trong tim con, mà không có sự thờ ơ nào của cha có thể làm héo úa.
Con vụt chạy đi và cha nghe tiếng chân con leo lên cầu thang.
Con ơi, vài phút sau tờ báo đã tuột khỏi tay cha và một cơn sợ hãi buốt thắt tim cha khiến cha vô cùng bất an.
Thói quen, thói quen đã biến đổi cha đến mức nào rồi?
Thói quen la mắng, thói quen lúc nào cũng tìm được điều gì đó để chỉnh con.
Đó có phải là cách duy nhất để cha cảm nhận tuổi thơ của con? Cha thương con biết bao, nhưng lại vụng về đối xử như thể con là người lớn. Trong khi đó, biết bao nét đẹp, điều ngay và ý tốt đã hình thành cá tính của con!
Trái tim con bao la như bình minh phía sau ngọn đồi. Cha đã thấy rõ điều này lúc con bộc trực chạy đến ôm hôn cha trước khi đi ngủ.
Tối nay, với cha, không còn điều gì quan trọng nữa, con ơi! Cha đến bên con, và trong bóng tối, cha đã tủi hổ quỳ xuống. Sự tạ tội này hãy còn nhẹ nhàng quá.
Cha biết rằng con sẽ không hiểu được những lời cha đã nói cho con nghe. Ngày mai khi con vừa thức giấc, cha sẽ là một người cha thực sự! Cha sẽ cưng con, cha sẽ buồn khi con buồn. Cha sẽ vui khi con vui. Khi cha cảm thấy bực mình, cha sẽ cắn môi mình lại. Cha sẽ nói mãi như một câu kinh:"Con chỉ là một đứa trẻ...Con thật bé bỏng biết dường nào!..."
Cha đã quên khi quá khắt khe với con như một người lớn. Nhưng giờ đây con ơi, khi nhìn thấy con ngủ mê mệt co tròn trong giường, cha mới nhận ra con chỉ là đứa bé thơ. Mới hôm nào đây thôi, con hãy còn trong bụng mẹ, rúc đầu vào ngực mẹ.
Cha đã đòi hỏi con quá nhiều...quá nhiều.
Sưu tầm