Cách đây hơn 40 năm, miền Bắc đang bị ném bom và ngôi trường tôi đang dạy học phải sơ tán vào rừng sâu. Con trai tôi lúc đó mới gần một tuổi. Ngôi nhà mà mẹ con tôi ở trọ là một ngôi nhà sàn của đồng bào dân tộc Tày. Con trai tôi thường bò trên sàn nhà được làm bằng bương và tôi đã luôn luôn chú ý giữ an toàn cho cháu. Một hôm, như mọi khi, tôi chấm bài của học sinh còn cháu thì bò chơi bên cạnh. Đang chăm chú làm việc nên bẵng đi một lát tôi không ngoảnh lại nhìn con…Bỗng có tiếng ú ớ….Tôi quay lại thì…Trời ơi ! Trên sàn nhà chỉ còn đầu của cháu đang bị vướng lơ lửng, toàn thân đã rơi tuột qua khe hở của sàn nhà, vai và tay cháu cũng đã tuột rồi (Chỗ sàn nhà tiếp xúc với cột nhà, sàn bị cắt hơi hụt, người trẻ con lại mềm dẻo, có thể lọt qua). Tôi chết cứng người. Trong nhà cũng không có ai. Bình thường, nếu bắt gặp cảnh đó với người nào khác, chắc tôi sẽ kêu thét lên rồi mất bình tĩnh, chẳng giúp được gì. Nhưng với đứa con bé bỏng của mình thì hình như trời đã ban cho tôi sự bình tĩnh và khéo léo đến lạ lùng. Tôi nín thở lao đến bên cháu, thật khẽ khàng, khẽ khàng, sợ cháu mất bình tĩnh, kêu hét ngọ nguậy sẽ tụt cả người. Tôi quỳ xuống, tỉnh táo, bình tĩnh và khéo léo lách tay xuống đỡ lấy nách cháu…một tay rồi hai tay…một nách rồi hai nách…Cuối cùng tôi đã kéo được con lên một cách an toàn. Ôm chặt con vào lòng, bấy giờ tôi mới oà khóc nức nở. Người tôi run bắn lên. Hết run bần bật lại tê cứng như bị điện giật. “Con ơi, mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi con, con của mẹ”.
Bao nhiêu năm qua đi nhưng tôi không bao giờ quên được chuyện đó. Mỗi khi nhớ lại, cảm giác run bần bật và tê cứng cả người như lại tràn về…Tôi lại thấy như muốn ôm chặt lấy con mà xin lỗi. Sau này, khi con tôi có cháu nhỏ, tôi luôn nhắc nhở việc chấn song cửa sổ và lan can. Tôi luôn bị ám ảnh và lo sợ cháu bé sẽ lọt qua chấn song hay lan can…
Nhiều khi nhớ lại, tôi cứ thầm hỏi “Sao ngày ấy mình lại có thể bình tĩnh và khéo léo đến thế ? Cám ơn con của mẹ, nhờ con mà mẹ đã làm được điều kì diệu…Cảm ơn trái tim bé bỏng của mẹ…Trái tim ấy đã mách bảo mẹ những điều sáng suốt nhất, khôn ngoan nhất”.
Minh Hà