Em cho con ăn, anh làm trò để con đỡ quấy khóc thì em bảo nó nôn, nó ọe ra mất. Em tắm cho con xong, anh bế nó ra đầu ngõ chơi để em rảnh tay nấu cơm thì em bảo bế ra đường gió, con ốm… dù thời tiết rất đẹp. Con đang ngồi buồn thiu, anh nô đùa cùng con để con cười vui vẻ thì em bảo đùa nhiều, cười nhiều con nấc, mệt con. Anh đi làm về, hứng chí ôm thằng cu, bế bổng lên thì em bảo làm thế nhỡ nó bị lồng ruột... Cái gì anh làm cho con, em cũng có thể nghĩ ra hậu quả của nó được.
Ừ thì việc chăm con anh không biết, không giỏi, thôi thì anh cũng chẳng đôi co với em. Nhưng điều khiến anh không vui là em luôn chỉ trích anh về những việc anh làm, đôi khi lại đi kể với người ngoài, làm anh thật mất mặt.
Hôm trước, em kêu quạt hỏng, anh dành cả buổi sáng mới sửa được, vậy mà em chẳng “nịnh” anh lấy một câu, chỉ buông một câu dài thườn thượt: “Người như anh mà cũng sửa được cơ à? Không khéo mai trời lại mưa”. Lúc máy tính của em hỏng, em cũng chỉ kêu ca rồi chạy đi tìm anh hàng xóm, nhờ anh ấy sửa và khen anh ấy hết lời. Tuy không chuyên nghiệp, nhưng cái lỗi sơ đẳng ấy, anh có thể sửa một loáng là xong!
Anh làm ở một doanh nghiệp nhà nước không nhỏ. Thế nhưng, hàng xóm có hỏi về anh và công việc của anh thì em chốt một câu “đau điếng”: “Ôi dào, anh ấy và công việc của anh ấy như cái vú của đàn ông, có thì thừa, không có thì thiếu”. Công việc của anh là vậy, làm bên công đoàn, đúng là có thì thừa, không có thì thiếu thật, lương bổng lại không đáng là bao. Nhưng chẳng lẽ em cứ phải “nhiếc đau” thế sao?
Và còn vô vàn những việc em không vừa ý. Anh biết em vất vả với việc nhà, việc cơ quan, việc con cái, lại lo trau dồi thêm kiến thức để phục vụ công việc. Nhưng giá như em để anh giúp đỡ em, đừng ca cẩm với những việc anh làm thì em sẽ thoải mái hơn. Bà xã ơi! Anh chẳng muốn thấy em suốt ngày cau có vậy đâu! Và đừng biến anh trở thành “người thừa”, em nhé!
Ngọc Dương