Đi làm về nhà, chị thấy anh đang chăm chú xem một chương trình thời trang trên ti vi. Chị “nóng tiết” nói: “Chán vợ rồi à mà ngồi ngắm mấy em chân dài, ngực phẳng này thế?”. Anh chồng thỏ thẻ ngọt nhẹ: “Ơ hay, anh vừa chuyển đúng kênh này thôi chứ ngắm nghía gì hả em?”.
Thế mà chị quay sang “cà khịa”: “Đúng là đồ đàn ông “mèo mả gà đồng”. Trước mắt mình còn ngắm gái, sau lưng thì thế nào? Chắc suốt ngày ở cơ quan tìm ảnh gái đẹp để bình luận đây. Đồ rỗi hơi! Tôi mà là sếp của anh, tôi cho anh nghỉ việc”.
Anh khó chịu ra mặt: “Đã bảo là nhầm, mà ngắm gái có sao không? Chết ai? Em vừa vừa thôi!”. Chị không chịu thua, cười khẩy: “Tôi thích thế đấy. Ừ, đúng rồi, anh thích ngắm gái, tôi thích ngắm trai. Sáng đi làm nhìn trai đẹp lượn đầy đường, sướng thật!”. Lời qua tiếng lại, thế là anh chị cãi nhau loạn cả nhà.
Tối hôm đó, đứa con gái đem bài ra hỏi bố mẹ “đường sá hay đường xá’. Anh nói “đường sá” mới đúng, còn chị thì cãi “phải là đường xá”. Không chịu thua, anh nói trước đây khi học, thầy toàn viết là “đường sá”. Chị cũng “phản đòn”: “Sách toàn ghi là “xá” này. Tác giả sách toàn là giáo sư, tiến sĩ cả đấy!”. Tội nghiệp con bé, hết nhìn bố lại nhìn mẹ, chẳng biết “sá” hay “xá”. Những câu chuyện như thế cứ làm cả nhà ầm ĩ suốt ngày.
Cả hai vốn khắc khẩu, nhiều lúc nghe cách anh nói chuyện chị không lọt tai, ngược lại anh cũng thế. Chị chê chồng “đã không biết còn hay “chém””. Anh chê lại “vợ dại không bằng trời hại”. Thế là cứ cái gì anh nói ra, chị cũng bảo anh nói láo; cái gì chị kể, anh cũng phải vặn vẹo “dại lắm cơ vợ ạ!”.
Một lần gia đình có giỗ, cô dì chú bác từ quê ra tụ họp nhà bố mẹ anh. Ngồi mâm thanh niên, anh luyên thuyên đủ điều về xe ô tô này đi thích, xe này đi dở... thì từ bàn các cô, nghe thấy giọng chồng oang oang, chị ngứa tai nói với sang: “Anh ấy bốc phét đấy, đã bao giờ biết đi xe đâu”. Anh bị chọc quê, ngồi im bặt.
Khi thấy vợ đang thao thao bất tuyệt về hàng hiệu này nọ ở Mỹ, chị thường xuyên dùng thẻ visa để đặt hàng về. Anh ngồi đâu quanh đó cũng nói với theo: “Điêu đấy, quần áo toàn mặc loại cũ rích, có mua cũng toàn hàng “sida””. Mấy chị ngồi đó cười như được mùa khiến chị bực lắm.
Chuyện hai vợ chồng không hợp nhau khoản ăn nói là bình thường. Nhưng nếu biết giữ thể diện cho nhau thì không sao, còn nếu không rất dễ làm người kia bị hụt hẫng, xấu hổ với mọi người.
Vấn đề khắc khẩu của vợ chồng anh chị ngày càng trở nên đáng báo động. Ban đầu cũng chỉ là vạch mặt nhau “nhẹ”, tranh luận những chuyện vớ vẩn, dần dần thành quen cộng với những va chạm hằng ngày, những giận hờn bực bội khiến anh chị từ tranh luận chuyển sang cãi nhau. Sau đó, từ cãi nhau chuyển sang cạnh khóe, “nói đểu” và dần dần là chửi nhau theo đúng nghĩa của nó.
Chị kể rằng không hiểu sao những gì chị nói ra, anh đều nghĩ là chị đang muốn “xỏ xiên” anh. Anh phản bác tất cả ý kiến của chị. Thế nhưng, chị cũng thú thực là: “Mỗi khi nghe anh ấy đưa ra ý kiến, mình lại thấy nó ấu trĩ, trẻ con, ngu xuẩn, như kiểu chuyện viễn tưởng ấy”.
Cứ như thế, một thời gian không biết từ khi nào, hai anh chị bắt đầu “mày, tao” với nhau, cấp độ cứ tăng dần cho đến khi chị không chịu nổi nữa, viết đơn ly dị...
Đỗ Minh