Lý lẽ của chồng
Em mệt lắm à? Thế anh không mệt sao? Anh cũng đi làm, cũng là trụ cột của gia đình nên vất vả lắm chứ! Ngày nào cũng thế, cứ đặt chân về nhà, vừa nhìn thấy mặt vợ là đã thấy nhăn nhó, khó chịu. Em không cằn nhằn chuyện này thì cũng cằn nhằn chuyện khác. Em luôn có những lý do chính đáng để bày tỏ… phẫn nộ và trút hết mọi chuyện lớn nhỏ lên đầu anh. Nhiều lúc, anh không thể hiểu được là em đang nói gì nữa, giọng em cứ lanh lảnh, sang sảng khiến anh nhức hết cả đầu. Trong lúc nấu cơm, lúc vào bữa, thậm chí là cả khi ở trên giường ngủ, em vẫn không thôi nhiếc móc. Mà anh có tội gì nào? Cái tội đi làm quá độ không dành nhiều thời gian cho em này, lại còn cả cái tội trót mua tặng em một lọ nước hoa đắt tiền nhân kỷ niệm ngày cưới của hai đứa nữa? Lâu lắm rồi, anh “cam chịu” những lời cằn nhằn của em vì hiểu được phần nào cái sở thích “nói nhiều” của phụ nữ. Mấy thằng bạn anh, hầu như đứa nào cũng kêu ca về vợ bởi nhược điểm này. Anh thông cảm với em, nhưng nếu bọn em cứ “xéo” mãi, “xéo” mãi thì đến ngày nào đó, lũ đàn ông các anh rồi cũng phải “oằn”.
Con trai mới được ba tuổi, nó còn nhỏ quá nên đã biết gì đâu? Nếu con sai, em phải bảo ban nó nhẹ nhàng, từ từ, chứ ai lại nặng lời và to tiếng với con như thế? Thằng bé khóc, cơm vừa ăn được một bát con cũng trớ hết ra ngoài. Em lại bực mình, lại kể lể, lại kêu ca. Không khí trong nhà mình lúc nào cũng mệt mỏi, nặng nề mãi như thế.
Biện minh của vợ
Ừ thì em nói nhiều, ừ thì em hay phàn nàn, nhưng anh có hiểu được là tại sao em lại đến nông nỗi ấy không? Em đi làm về, sau bao nhiêu vất vả, mệt mỏi ở cơ quan lại phải lao ngay vào những việc đón con, chợ búa, cơm cháo mỗi chiều. Anh về nhà muộn, đã chẳng giúp gì được em lại lăn quay trên ghế salon, chễm chệ nằm xem các chương trình ti vi và chờ đợi bữa tối mang đến tận chỗ nằm. Sàn nhà em vừa lau xong bỗng vương vãi đầy tàn thuốc chỉ sau khi anh về chưa quá nửa giờ. Phòng ngủ được dọn ngăn nắp bỗng nhiên bị bày bừa ở mỗi góc một chiếc tất, chiếc áo, góc kia lại là một chiếc quần đùi… Em mệt, mệt lắm rồi, thế mà vẫn phải làm lại các công việc mà mình vừa làm xong. Quét lại sàn nhà, gấp lại những chiếc áo, rồi lại canh cánh lo cho nồi thịt trong bếp đang đun dở. Con chơi một mình, chán quá nên cũng vào bếp cuốn chặt lấy em. Nó mè nheo, khóc lóc, làm em luống cuống rồi đánh đổ hết các thứ. Anh vẫn thản nhiên nằm xem ti vi, vẫn là một “ông kễnh” to tướng trong gia đình. Lúc em quát con mới là khi anh lên tiếng. Anh bảo em khó tính, đành hanh, rồi lại giận dỗi và “chiến tranh lạnh” với em nữa. Em ức chế nên lại… nói nhiều.
Giá cả leo thang, mớ rau hằng ngày rẻ thế mà bỗng chốc cũng lên vùn vụt. Anh đi làm, kiếm tiền rồi đưa hết cho vợ, vậy là xong trách nhiệm, không quan tâm tới việc em phải tính toán, vun vén thế nào để lo toan cho những bữa cơm, những hóa đơn tiền điện, tiền nước hay những vật dụng sinh hoạt gia đình trong cái thời “bão giá” này. Lúc em ki cóp, bán từng cái chai nhựa, từng cân giấy báo cũ thì anh lại vung tiền chỉ để mua một chai nước hoa tặng vợ! Em xót, xót vì ngần ấy tiền là mua được vài hộp sữa cho con, là đủ cả cho một tháng tiền nhà, là mua được cái bếp từ tàm tạm mà em đang ao ước. Em lại nặng lời, nhưng lúc ấy, em không sao kìm mình lại được…
Khi bà xã ốm
Mấy hôm “chiến tranh lạnh” cũng là lúc bà xã bị sốt hầm hập. Bỏ việc, bỏ làm, vợ chỉ nằm trong phòng mà mắt thỉnh thoảng vẫn rân rấn nước. Chồng thay vợ làm hết các việc lớn nhỏ trong nhà, thỉnh thoảng chạy vào chỗ vợ nằm, khẽ lay vợ dậy và hỏi thăm vợ một vài câu. Vợ không nói gì, hình như vẫn ấm ức nên cứ quay lưng ra phía ngoài, mặc kệ những lần chồng gợi chuyện.
Ừ, thôi thì cứ cho vợ giận để vợ được thỏa mãn. Lúc này, chồng chẳng mong gì hơn là được thấy vợ khỏe lại. Tất bật với bao nhiêu công việc lớn nhỏ, chồng bỗng thấy thấm mệt. Mấy hôm nay, chồng không đi làm, chỉ loanh quanh ở nhà chăm sóc vợ và lo mấy chuyện của một nội tướng mà đã bã bời hết cả người. Thông cảm với những mệt mỏi của vợ, chồng thấy áy náy vô cùng.
Căn nhà im ắng, tĩnh lặng. Mấy hôm rồi chẳng được nghe lời vợ phàn nàn, chồng bỗng thấy thiêu thiếu, nhơ nhớ một cái gì đó mơ hồ và rất khó lý giải.
Vợ vẫn nằm trên giường, chỉ thỉnh thoảng nói chuyện với con vài ba câu rồi lại nhắm mắt luôn vì mệt quá. 39 độ cơ đấy, chồng lại thở dài, nhìn và thấy thương bà xã quá!
Tối, nằm bên cạnh vợ mà chồng cứ thủ thỉ, chẳng cần biết là vợ có nghe thấy hay không: “Mai em mà khỏe, cả nhà mình sẽ đưa cu Tít đi chơi một ngày để “đổi gió”. Anh hứa là từ giờ sẽ không bừa bãi, sẽ không… vô trách nhiệm như ngày trước nữa đâu”. Vợ mệt lắm nhưng cũng gượng ngồi dậy rồi bật cười…
Đấy, vợ lại sắp sửa nói, lại sắp sửa… trở về cái bản tính cố hữu của đàn bà.
Trang Lê