Cưới nhau được một năm thì sinh con, kinh tế tàm tạm vì anh làm ăn ở nước ngoài nên em không phải lo lắng quá về kinh tế như bao người khác. Em ở nhà, chăm con nhỏ một mình, không phải đi làm, không phải phụ giúp gì gia đình anh vì cha mẹ cũng đã định cư ở nước ngoài. Bạn bè thèm sự tự do, thoải mái của em. Đứa cằn nhằn mẹ chồng, đứa phàn nàn ông xã làm ăn chẳng ra gì, suốt ngày chỉ cờ bạc, rượu chè, đứa lại than vãn phải bận rộn bao nhiêu là việc nên chẳng có thời gian chăm sóc con cái. Bọn chúng nhìn em bằng ánh mắt “ghen tị”. Chúng còn bảo, ở xa chồng như thế là tốt, chẳng có “cơ hội” để cãi nhau, để chán ngán cuộc sống vợ chồng, chẳng phải khó chịu mỗi khi chồng về nhà trong trạng thái say khướt rồi nôn thốc nôn tháo ra sàn như bao ông chồng khác…, cũng chẳng phải chịu cảnh “con dâu mẹ chồng” hay mấy “bà cô ghê gớm” nhà chồng. Trong mắt bạn bè, em là đứa sung sướng, là đứa “số đỏ” nhất.
Em thèm được như các bạn, được đi làm kiếm tiền, được có mẹ chồng, em dâu và chồng ở bên... (Ảnh minh họa)
Anh đi làm xa, cả năm cố gắng lắm mới về nhà được một vài lần, mỗi lần không quá một tháng rồi lại đi. Căn nhà 3 tầng mấy chục mét vuông quá thênh thang đối với em và đứa nhỏ. Sáng ngủ dậy, “vật lộn” với con, với những bình sữa, tã lót, quần áo, với mớ chăn màn thỉnh thoảng bị con nôn trớ… cũng khiến em cảm thấy mệt mỏi. Những công việc lặt vặt, không tên ngày nọ nối tiếp ngày kia dường như đã khiến em quên bẵng thời gian, để rồi thẫn thờ, bợt bạt khi con đang ngon giấc trên giường khi đêm đến. Định đi ngủ để “lấy sức” vào sáng hôm sau, nhưng bỗng thấy nhớ anh, muốn “chít chát” vài câu cho… tình cảm nên lại bật máy tính lên, thả hồn vào mấy dòng chữ vô tri. Hai vợ chồng thường xuyên nói chuyện qua mạng, nhìn webcam cả ngày nên cảm thấy bớt xa xôi, nhớ nhung, nhưng nhiều khi cũng thấy chạnh lòng vì anh chẳng được ở gần em như bao cặp vợ chồng khác. Anh an ủi, vỗ về, rồi em lại quên, lại bận rộn tít mù với công việc con cái, nhà cửa. Lâu rồi, chẳng có cảm giác cả gia đình chở nhau trên chiếc xe máy đi dạo phố…
Thẫn thờ, đôi khi em thèm được như các bạn, được đi làm kiếm tiền, được có mẹ chồng, em dâu và chồng ở bên em, được tính toán, được chi li trong những cân gạo, mớ rau, được thể hiện là người phụ nữ biết to loan của gia đình…
Cuộc sống, chẳng có điều gì là hoàn hảo. Có cái này rồi lại mất cái khác, em buộc phải chấp nhận, buộc phải quen dần với hoàn cảnh hiện tại mà thôi, cũng như các bạn của em buộc phải điều chỉnh mình để sống với gia đình nhà chồng, với những mối quan hệ gia đình không thể lảng tránh. Các bạn “hâm mộ” cuộc sống của em, bảo rằng như thế là lý tưởng mà nào có biết đâu, em lại thèm khát cuộc sống giản đơn như các bạn.
Ước sao, anh đọc được những dòng tâm sự này của em. Ước sao…
Linh Vũ