Tôi được cấp trên cử đi công tác tại Hà Nội. Đây là lần đầu tiên tôi xa nhà, dù chỉ là chuyến đi ngắn ngày nhưng tôi cảm thấy rất lo lắng khi phải để mấy cha con ở nhà một mình. Tôi nói với ông xã: “Anh cứ gửi các con về nhà nội hoặc ngoại gì cũng được…”. Tuy nói thế nhưng tôi biết tính chồng, anh hiếm khi nhờ vả ai, kể cả những người thân, nếu anh cảm thấy mình vẫn còn xoay sở được. Anh chỉ trả lời: “Em cứ yên tâm”. Thôi thì… cứ “nhờ trời” chứ biết làm sao!
Buổi tối trước ngày lên đường, tôi kêu hai con đến dặn dò: “Mẹ đi công tác mấy ngày. Các con ở nhà phải biết vâng lời ba. Nhớ phụ giúp ba làm việc nhà, học bài đầy đủ... Mẹ về sẽ có quà cho cả nhà”. Bọn trẻ nghe có quà là sướng rên, gật đầu vâng dạ rối rít: “Dạ, tụi con nhớ rồi! Mẹ nhớ về sớm, nghe mẹ!”. Hôn vội các con và hối chúng đi ngủ, tôi cảm thấy nhẹ nhõm cả người vì thoát khỏi tâm lý nặng nề trước chuyến đi xa. Tôi định quay sang phòng kiểm tra hành lý một lần cuối, chợt thấy anh đang loay hoay ghi chép ở phòng ăn. Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi cười ra vẻ bí mật: “Ngày mai không có mẹ, mấy cha con phải sắp xếp công việc cụ thể để tránh lập cập!”.
Xa nhà mới có mấy ngày mà tôi cứ tưởng đã lâu lắm. Do lượt về có thay đổi giờ giấc một chút nên tôi chẳng kịp báo ông xã ra đón. Một mình với bao nhiêu là sổ sách, giấy tờ và hành lý, tôi gọi taxi về thẳng nhà. Trên đường về, tôi đã hình dung ra một quang cảnh hỗn độn chưa từng thấy. Nào là đồ chơi vứt bừa bãi đầy nhà, quần áo của bọn trẻ nằm vắt vẻo trên thành ghế, giày dép mỗi nơi một chiếc…
Thế nhưng, tôi đã rất bất ngờ. Mọi việc lại trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của tồi. Bộ bàn ghế được xếp ngay ngắn, một bình hoa tươi thắm trên bàn, một món quà thắt nơ đỏ lộng lẫy với dòng chữ “Mừng mẹ về nhà”. Cảm giác vui sướng len nhẹ trong lòng, làm tôi quên hết những mệt mỏi vì đường xa. Chiếc ghế dài tôi vẫn nằm thư giãn đã mở sẵn tự bao giờ, bên cạnh là chiếc gối bông xinh xắn. Không chần chừ, tôi liền ngả lưng xuống ngay mà lòng vẫn còn nhiều điều chưa tỏ.
Đồng hồ điểm đúng năm giờ chiều, tôi ngồi bật dậy khi nghe tiếng mấy cha con rối rít: “Thế nào, đã nghỉ khỏe rồi chứ, bà xã?”. “A, mẹ về rồi, mẹ có mệt không?”. Rồi bọn trẻ sà vào lòng tôi: “Ba có mua quà mừng sinh nhật cho mẹ nữa đó”. Như hiểu được thắc mắc của tôi, anh nói ngay: “Em quên hôm nay là sinh nhật của mình sao? Cả nhà sẽ đi ăn ngoài. Đồng ý chứ?”. Khỏi phải nói cũng biết bọn trẻ tán thành nhiệt liệt như thế nào. Còn tôi âu yếm nhìn anh, khẽ nói:”Chuyến đi lần nay rất tốt đẹp. Nhưng những gì anh và các con dành cho em còn tốt hơn tất cả. Cám ơn anh và các con rất nhiều”.
Đêm hôm đó, tôi đã có một giấc mơ tuyệt đẹp.
Minh Châu