Thời gian đầu sau khi về nhà chồng, mỗi khi đến bữa, tôi vẫn dọn ra mâm đàng hoàng và kiên nhẫn chờ cho cả nhà xong việc để cùng ngồi ăn cơm. Được một thời gian thì tôi không thể kiên nhẫn được nữa vì lịch làm việc của mẹ chồng thất thường, còn tôi thì ốm nghén nên chỉ mong ăn nhanh rồi nằm nghỉ. Và điệp khúc “mỗi người một tô” lại tiếp diễn. Bưng tô cơm vừa ăn vừa xem ti vi hoặc đọc báo, tôi thấy cũng thú vị và đỡ tốn thời gian.
Tôi chỉ có một ước mơ thật giản dị là mong sao gia đình tôi luôn được mãi bên nhau để cùng có những bữa cơm gia đình. Ảnh minh họa
Nhưng dần dần, tôi thấy bữa ăn sao mà nhạt nhẽo! Cả ngày đi làm, vợ chồng ít có dịp nói chuyện riêng, đến giờ ăn mà người nào cũng lại bận với những thú giải trí riêng khiến tôi có cảm giác hai chúng tôi như những người dưng ở chung nhà chứ không phải là vợ chồng nữa. Tôi tỉ tê tâm sự với chồng về suy nghĩ của mình và ông xã đồng ý. Vậy là chúng tôi thống nhất rằng cứ đến bữa là ăn cơm chung. Bữa cơm kéo dài hơn nhưng ấm cúng và vợ chồng tôi ai cũng thấy ngon miệng hơn, ăn nhiều hơn. Vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả khiến mối quan hệ vợ chồng cũng được cải thiện hơn. Vì thế, chúng tôi thấy trân trọng từng bữa cơm chung với nhau hơn.
Từ khi có con, bữa cơm chung thất thường như giấc ngủ của con. Nhiều khi dọn cơm ra chuẩn bị ăn thì bé giật mình thức dậy, khóc đòi bú. Vậy là tôi lại vội vã buông bát cơm, chạy lên với con mà bụng đói meo. Khi bé bú no nê cũng là lúc bữa ăn nguội ngắt, nhạt nhẽo. Tôi ăn cho qua bữa để có sữa con bú chứ không cảm nhận được sự ngon miệng của bữa cơm. Và tôi thấy tủi thân…
Giờ đây, chúng tôi đã có nhà riêng, con cũng đã lớn và đi học cả ngày. Vợ chồng tôi luôn duy trì việc được ăn cơm cùng nhau. Đôi lúc, anh đi ăn đám giỗ, đám cưới hay liên hoan đâu đó, còn lại một mình, tôi xúc một tô cơm ăn mà không thể nuốt nổi. Vắng con đã buồn, lại vắng anh nữa nên bữa cơm mất ngon, thiếu đi người trò chuyện, thiếu người bình luận món ăn, thiếu người kể chuyện cho tôi nghe. Thấm thía ý nghĩa của những lúc cả nhà được ăn cơm chung với nhau biết nhường nào!
Tôi yêu những bữa cơm chung có chồng con bên cạnh. Và tôi chỉ có một ước mơ thật giản dị là mong sao gia đình tôi luôn được mãi bên nhau để cùng có những bữa cơm gia đình.
Đặng Thị Trúc Mai