Em yêu anh vì từ lần đầu tiên đó, anh chỉ biết có em và có một mình em cho đến bây giờ.
Em yêu anh vì...
Trong ngày sinh nhật lần thứ 15 của mình, anh là người bạn duy nhất không chúc mừng những lời có cánh, chỉ là một lời nhắc nhở “Này em, cô bé mê truyện cổ! Em cứ yêu nhưng đừng tin quá nhé! Bởi vì trên đời này không có nhiều hoàng tử đâu”. Lời chúc sinh nhật khó ưa - nhưng lúc ấy - chẳng hiểu sao em lại thấy nó trìu mến lạ thường!
Em yêu anh vì...
Ngày em tròn 16 tuổi, một ngày mưa tầm tã, một ngày rất đen đủi với chuyện ngã xe, trật tay và bị điểm 4 môn đại số. Buổi tối, con đường đất đỏ đầy bùn đất, mưa vẫn tầm tã, mình em mệt lả đạp xe về từ lớp học thêm cuối cùng... Giọng nói ấm áp, hình bóng anh dưới làn mưa và món quà sinh nhật, một món quà em không thể nào quên. Tuy chỉ là một con gấu bông cũ ở một cửa hàng bán đồ cũ, nhưng anh cũng phải bỏ ra tiền công của một ngày lao động của mình mới mua được nó. Con gấu bông cũ mặc chiếc áo cộc đã sờn là nơi trút bỏ phiền muộn của em mỗi khi mình giận nhau (bây giờ là đồ chơi của con chúng mình). Hay thật anh nhỉ!
Rồi sinh nhật tuổi 17, 18, 19. Mỗi lần như vậy, anh lại phải nỗ lực đi làm thêm trước đó cả tháng để dành dụm cho một buổi tối cùng em. Một buổi tối vui vẻ đánh đổi bằng những giọt mồ hôi của anh... Em yêu anh vì là thế!
Em yêu anh bởi vì anh đã chở em mỗi tuần 4 lần bằng xe đạp từ Biên Hòa lên Sài Gòn học và từ Sài Gòn về thăm nhà cuối tuần mà chẳng bao giờ than vãn nửa lời. Chỉ thấy anh cười rạng rỡ khi em chịu nhận lời ngồi lên xe của mình... Anh đã chở em như vậy suốt 3 năm đại học.
Em yêu anh bởi vì những lần anh đạp xe vội vã từ Sài Gòn về nhà em chỉ vì muốn được nhìn thấy em rồi lại vội vã đạp xe đi... Qua khung cửa sổ, em đã thấy anh, vì thế mà em yêu anh!
Em yêu anh vì anh đã kiên nhẫn chịu đựng những chê bai vẻ ngoài quá trắng trẻo và có phần “xinh gái” của anh từ cái miệng không biết kiềm chế của em.
Em yêu anh vì anh chấp nhận được tất cả những sự ngờ nghệnh, cố chấp, gàn dở của em và hơn nữa là khi thấy có nhiều người khác cùng theo đuổi em...
Em yêu anh vì anh đã nói “Lấy anh nhé” khi tình yêu chúng mình tưởng chừng không thể cứu vãn được nữa!
Em yêu anh vì anh luôn nỗ lực để định mệnh phổ biến “tình đầu luôn là tình dang dở” không tồn tại với chúng ta.
Em yêu anh vì anh luôn mang theo chìa khóa xe, luôn gấp sẵn áo mưa, luôn là “cái máy dò tìm đồ vật bị mất hay thất lạc” mỗi ngày khi em thức dậy và cuống cuồng với cái tính đoảng của mình...
Em yêu anh vì...
Ảnh minh họa.
… Và vì hôm nay, tròn 3 năm cuộc sống hôn nhân của chúng ta - anh đã vui vẻ đi làm như không có gì trước sự giận dữ và phụng phịu của em, nhưng đã sắp xếp sẵn để khi em lên cơ quan, có sẵn một bó hoa rực rỡ cùng với thông điệp yêu thương của anh chờ đón...
Vì rất nhiều thứ anh đã mang đến cho em trong cuộc sống này: những ngọt ngào và cả những đắng cay. Em muốn nói lời cảm ơn vì anh đã yêu em.
Dù thế nào, em vẫn cứ và vẫn sẽ yêu anh!
Vũ Mai