Em biết việc mua ti vi và dàn karaoke vi tính mà không hỏi ý anh đã làm anh nổi giận. Nhưng sao anh không hỏi tường tận sự việc mà đã nổi cáu? Tiền mua những món đồ này là do anh của em tặng chứ không phải tiền quỹ của nhà mình. Anh ấy muốn các cháu có phương tiện để giải trí vui vẻ trong mấy tháng hè. Sáng nay, em đã gọi điện cho anh để hỏi ý kiến xem có nên nhận món quà đó hay không nhưng anh tắt điện thoại, không liên lạc được. Nghĩ từ chối anh ấy sẽ buồn lòng, lại thấy các con thích quá nên em đã nhận lời. Vừa về đến nhà, em chưa kịp giải thích thì anh đã làm lớn chuyện!
Chuyện lớn nhỏ trong nhà, muốn mua thứ gì, làm việc gì, đi đâu… đều phải thông qua ý kiến của anh. (Ảnh minh họa)
Đây không phải là lần đầu tiên anh muốn mình là “VIP”. Chuyện lớn nhỏ trong nhà, muốn mua thứ gì, làm việc gì, đi đâu… đều phải thông qua ý kiến của anh. Nếu không được anh duyệt mà đã làm thì nhà cửa lục đục ngay. Việc họp phụ huynh cho con, anh luôn giành phần, dù bận bịu đến đâu. Con gái đang tuổi “ô mai”, giáo viên chủ nhiệm muốn gặp em để trao đổi một số vấn đề riêng nhằm giúp con mình phát triển việc học tập (vì con cái thường gần gũi với mẹ hơn cha) thì anh nói em dở chuyện hội họp, không biết gì ngoài việc bếp núc. Anh cũng biết, trước khi lấy anh và sinh cho anh 2 thiên thần nhỏ, em cũng đã từng là một cán bộ Đoàn gương mẫu, xuất sắc của trường cao đẳng nơi em học, và hiện là tổ trưởng công đoàn của cơ quan. Vậy mà, anh lại coi em như một người “kém cỏi” đến thế? Rồi anh còn khoe khoang với bạn bè, hàng xóm rằng nếu gia đình mà không có anh thì như “nhà không có nóc”, “rắn không đầu”… Em nghe mà buồn vô cùng! Biết rằng tài chính trong nhà chủ yếu một tay anh lo liệu, nhưng có cần phải “chứng tỏ” như thế không anh? Như cách đây một tháng, nhà có bữa họp mặt gia đình, cơm canh đã bày sẵn, chỉ chờ anh về là bắt đầu. Vậy mà chờ mãi đến nguội lạnh vẫn chưa thấy bóng dáng anh, nguyên do chỉ vì anh bận… uống cà phê với bạn!
Em nói lên nỗi lòng của mình không phải kể tội anh, mà muốn anh hiểu, tất cả mọi thành viên trong gia đình chúng ta đều là những nhân vật quan trọng như nhau, cần có từng người góp sức mới tạo nên tổ ấm hạnh phúc vững bền, không bị lung lay vì những “cơn bão lạ”. Em mong anh hãy nghĩ lại phong cách “VIP” của mình để em và các con không còn khổ sở mỗi khi nhìn gương mặt hằn học của anh. Nếu anh làm được điều đó, nhà ta ắt sẽ vui lắm!
Đặng Thị Trúc Mai