Gấu nhà tôi mê chơi game và nghiện xem ti vi lắm. Nhà có chiếc điện thoại di động hay máy vi tính nào để không là cu cậu chớp liền. Cái điện thoại nào lạ qua tay cu cậu vài phút là cu cậu phát hiện ra ứng dụng chơi game ngay. Chỉ trừ lúc ngủ, còn lại hầu hết thời gian của Gấu đều gắn liền với mấy thứ này (ở trường, cô giáo Gấu cũng mở phim hoạt hình cho học sinh xem). Có lúc việc ăn, học, tắm rửa của cu cậu cũng phải đi kèm điều kiện: cho Gấu chơi game hoặc xem ti vi.
Ảnh minh họa.
Vợ chồng tôi đã gần như không còn biện pháp nào để "cách ly" Gấu khỏi các trò game và ti vi, thì hôm ấy, trên chuyến phà về quê nội, Gấu thấy một ông cụ bán vé số huơ huơ chiếc gậy phía trước để dò đường đi. Ðôi mắt của ông bị hư, mở to mà không nhìn thấy gì. Gấu có vẻ sợ, hỏi mẹ: “Ông bị sao vậy mẹ?” Tôi nói luôn: “Tại lúc nhỏ ông không nghe lời ba mẹ, ham chơi game và xem ti vi nên bị hỏng mắt, bây giờ không thấy đường đi…” Gấu tiếp tục lo lắng: “Vậy… tối ông có nhắm mắt ngủ được không mẹ?” Tôi "tranh thủ", không bỏ lỡ “cơ hội”: “Ông phải mở mắt hoài, đâu có nhắm được, mỏi lắm.” Chưa hết nghi ngờ, Gấu quay sang hỏi ba: “Ðúng không ba?” Ba Gấu nghe nãy giờ cũng buồn cười, nhưng giả bộ nghiêm mặt: “Mẹ nói đúng đó, nếu con cứ mải chơi game và xem ti vi thì mai mốt sẽ bị hỏng mắt!” Gấu không nói gì nữa, lẳng lặng ngồi im.
Sau hôm đó, Gấu không ham chơi game và xem ti vi nữa, hỏi thì Gấu dõng dạc bảo: “Gấu không muốn bị hỏng mắt!".
Rõ ràng, một bài học trực quan bao giờ cũng sinh động và hiệu quả với bé hơn là những lời dạy suông!
Lê Thị Ngọc Vi (TP.HCM)