Bố mẹ không can nhưng cũng đưa ra bao lý do để em “chuẩn bị tinh thần” trước cái quyết định cả đời của bản thân. Bạn bè ngạc nhiên, đứa động viên, đứa lại bóng gió, nói là thời buổi này lên được Hà Nội còn chẳng dễ, đằng này lại tự nhiên đùng đùng bỏ về quê, nhập hộ khẩu nhà chồng.
Mặc kệ, em chẳng ngại khó khăn đâu, ai bảo anh cứ gia trưởng, cứ nằng nặc không chịu chuyển lên Hà Nội sống cùng em chứ…
Khó khăn trước mắt
Bố mẹ dặn dò bao điều trước khi con gái đi lấy chồng xa. Tự nhiên, cứ thấy sụt sùi trong lòng vì ngày cưới đang sắp đến gần. Em là đứa bướng bỉnh, lại quen được chiều chuộng nên mấy khi chịu ngồi yên một chỗ cả giờ đồng hồ để nghe bố mẹ… thuyết trình. Thế mà nay…
Ngậm ngùi. Vậy là sắp xa nhà rồi đấy. Em chẳng còn được ăn bữa cơm mẹ nấu hằng ngày, chẳng còn được nũng nịu với bố. Vậy mà em hy sinh, chỉ tại em yêu anh quá đấy mà.
Ngày cưới, em rưng rưng trước bàn thờ của gia tiên, rưng rưng trước sự bịn rịn, bùi ngùi của mẹ. Tiễn em về nhà chồng, ngoài một vài người trong gia đình thì chỉ có một cô bạn thân duy nhất. Lấy chồng xa mà lại, các bạn đều bận rộn, dự được lễ đưa dâu ở nhà em cũng là đã nhiệt tình lắm rồi.
Mệt phờ sau vài tiếng đồng hồ ngồi ô tô, thế nhưng vẫn phải tiếp khách, tiệc rượu linh đình vì đám cưới ở quê vốn vẫn rất… hoành tráng. Sau bữa cỗ, em phải đối mặt với “thử thách” đầu tiên, đó là phải lụi cụi với hai người chị dâu, đánh vật với cả chồng bát đĩa to tướng. Cô dâu mới về chưa được một ngày mà phải làm bao nhiêu là việc. Cũng may, anh luôn động viên em: “Cố gắng nhé vợ, chịu mệt chút rồi mấy ngày nữa anh cho đi tuần trăng mật. Lúc đấy tha hồ mà nghỉ ngơi”.
Em nghe xong rồi cũng gắng cười. Đến 8 giờ tối, mọi việc mới hòm hòm, khách khứa về hết hẳn. Ngồi trong phòng của mình, em mới thấy rã rời cả người, cái mệt lúc này mới thấy thấm.
Giờ giấc sinh hoạt ở quê khác hẳn trên Hà Nội nên ban đầu có làm em lúng túng. 9 giờ tối, tiếng ếch nhái đã kêu ộp oạp, bố mẹ đều đã đi ngủ cả nên căn nhà mình trống trải vô cùng. Ở Hà Nội, giờ này vẫn còn sớm lắm, có hôm em vẫn lang thang ngoài đường, cà phê cà pháo với đám bạn rồi mấy đứa rủ nhau đi hát karaoke. Tối tối ở quê, cứ thui thủi trong nhà nên cũng thấy chán. Quen ngủ muộn nên cứ lên giường lúc 10 giờ là lại thao thức. Sáng sớm, chưa kịp đã mắt thì đã phải tỉnh dậy. Mới 5 giờ thôi mà. Nhưng ở quê là thế, dậy muộn hơn sẽ bị coi là lười biếng, ỷ lại, mà em có muốn thế đâu.
Sợ nhất là cái khoản tắm táp hoặc đi… toa-let ở quê. Nhà thì rộng, vậy mà vẫn sinh hoạt theo kiểu “vườn ao chuồng”, đi vệ sinh giống hệt cái cảnh “cầu tõm” mà nhiều người đã ví von. Phòng tắm chỉ đơn giản là bốn tấm liếp thông thống ở ngoài trời, ngước lên cao là trời xanh thăm thẳm. Nếu phải ra nhà vệ sinh vào buổi đêm, vừa cầm đèn pin, vừa run cầm cập, vừa đi vừa lấm lét vì sợ mẹ chồng bắt gặp, lại nói này nói nọ, nào là con dâu thành phố nên nũng nịu, thích được cung phụng, chiều chuộng…
Nhập gia tùy tục
Rồi thì em vẫn phải quen với nếp sinh hoạt không giống với nhà mình. Anh vẫn động viên em, vẫn bảo em là gái thành phố mà chấp nhận được thế này là giỏi lắm rồi. Nhờ những lời động viên ấy mà tinh thần của em lên cao nhiều lắm, giúp em vượt qua. Đó là vì em yêu anh quá đấy mà.
Trước ngày lấy chồng, cô bạn thân đã rỉ tai: “Mày phải sống thật, biết gì làm đó, đừng tỏ vẻ ta đây hoặc vì sĩ diện mà nhận hết việc vào mình. Đến cái lúc cầm con gà mà chẳng chặt nổi, xếp mâm cỗ mà cũng không xong thì cả nhà người ta cười cho đấy. Ở quê, chuyện bé xé ra to, một người biết là cả làng biết. Thà rằng mày nhận là chưa biết làm, sẽ học hỏi, sẽ xem cách mọi người chế biến, làm lụng mà bắt chước theo thì người ta sẽ thông cảm. Người ở quê mà, quý cái tính chân chất, thật thà lắm”. Em “ghi tạc” lời dặn vàng ngọc của cô bạn rồi cẩn thận trong từng công việc lớn nhỏ của gia đình. Cũng may, mẹ anh không phải là người quá khắt khe nên sẵn sàng chỉ bảo, giúp đỡ em từng tí một trong cái khoản nấu nướng, chợ búa.
Em quen dần với giờ giấc ở quê, chịu khó đi ngủ sớm và dậy từ lúc năm rưỡi sáng để chuẩn bị bữa ăn cho cả nhà. Nhập gia thì phải tùy tục. Trước khi lấy chồng, mẹ đã “giác ngộ” cho em bao lần về điều ấy. Biết là vậy nhưng phải đến hai tháng trời em mới thấy quen và chấp nhận được cuộc sống ở quê mình. Có như thế, cả hai vợ chồng mới sống được với nhau lâu dài, anh nhỉ!
Sóng gió đã qua
Tình yêu buộc người ta phải hy sinh nhưng những gì em làm vì anh thực ra cũng chưa phải là điều gì lớn lao cho lắm. Vậy mà có ối kẻ ngưỡng mộ em. Họ nói em dũng cảm, họ bảo em liều vì dám từ bỏ thành phố, tới một nơi khỉ ho cò gáy để bắt đầu một cuộc sống mới. Mặc kệ, tình yêu nơi anh giúp em có thêm sức mạnh để bỏ qua suy nghĩ mình là một cô tiểu thư đỏng đảnh, đài các mà trở thành một người vợ đảm đang, hết lòng vì chồng, vì gia đình.
Có lẽ em đã bỏ cuộc ngay từ ngày đầu tiên về làm dâu, nếu như anh chẳng nói ra những lời động viên ấy. Nhỏ bé thôi, bình dị thôi nhưng đó là thứ “vũ khí” đầy hiệu quả giúp em vượt qua những khó khăn, những bỡ ngỡ ban đầu khi phải về làm dâu ở một nơi rất xa như thế. Em không hy sinh đâu, ấy là những điều em làm cho bản thân mình, vì hạnh phúc đơn sơ, nhỏ bé mà em đã mong ước từ rất lâu rồi. Làm vợ, làm chồng, nếu không biết vượt qua những điều nhỏ nhặt hoặc cao ngạo với cái “tôi” quá lớn của bản thân, liệu có giữ được hạnh phúc trọn vẹn không, anh nhỉ?
Lại có người bảo với em: Suy nghĩ kỹ nhé kẻo mai này thấy ân hận thì chẳng làm lại được đâu. Em chấp nhận với quyết định của mình dù cho nó có vẻ… khá mạo hiểm. Nhưng em tin, hạnh phúc chẳng phải do điều kiện hay hoàn cảnh, hạnh phúc nằm trong tầm với của mình nếu bản thân mỗi người cách biết điều chỉnh suy nghĩ và cân bằng cuộc sống đã được chọn lựa. Và em biết, mình đã đi đúng đường…
Vũ Linh